Một người tận cuối chân trời
Mà em một thuở, một thời yêu thương
Người đi để lại tơ vương
Nhưng rồi ai đó diễn tuồng phụ vong
Cho em nát ruột tan lòng
Đêm đêm một bóng cô phòng quạnh hiu
Tuổi xuân sớm vội về chiều
Còn em vẫn mãi cô liêu một mình
Trời cao sao nỡ đoạn tình
Chia Quyên rẽ Thúy cho tình dở dang
Nỗi buồn sao mãi đeo mang
Lệ sầu luôn chảy ướt tràn bờ mi
Thủy chung cũng chẳng được gì
Thôi thì quên hẳn người đi không về
......Lehong.....
THÔI THÌ......HẢY QUÊN !
Một người tận cuối chân trời
Mà em một thuở, một thời yêu thương
Người đi để lại tơ vương
Nhưng rồi ai đó diễn tuồng phụ vong
Cho em nát ruột tan lòng
Đêm đêm một bóng cô phòng quạnh hiu
Tuổi xuân sớm vội về chiều
Còn em vẫn mãi cô liêu một mình
Trời cao sao nỡ đoạn tình
Chia Quyên rẽ Thúy cho tình dở dang
Nỗi buồn sao mãi đeo mang
Lệ sầu luôn chảy ướt tràn bờ mi
Thủy chung cũng chẳng được gì
Thôi thì quên hẳn người đi không về
......Lehong.....
Một người tận cuối chân trời
Người đi chiều ấy để đời quạnh hiu
Bâng khuâng gió nói bao điều
Rằng em vẫn đợi tiếng yêu thuở nào
Mưa về trên lá lao xao
Nghe như tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm
Mưa rơi nhè nhẹ êm êm
Tình thơ ảo mộng càng thêm nặng lòng ...
......Suongsuong......
Lòng anh luôn những ước mong
Mong em vui đẹp tươi hồng đôi môi
Môi em rạng rỡ nụ cười
Mừng ngày tái hợp niềm vui dâng tràn
Giờ thôi hết cảnh trái ngang
Tình xưa kết lại ngỡ ngàng như mơ
Ta về nối lại vần thơ
Mưa rơi đêm vắng thẩn thờ bên hiên
....Lehong.....
No comments:
Post a Comment