Tuesday, December 31, 2013
MỘT GÓC CHỜ
MỘT GÓC CHỜ
Có chút lòng sầu gởi vẩn vơ
Tìm Trăng ẩn hiện thoáng mây mờ
Sương giăng tợ dệt ngoài khung cửa
Sao giáng như rơi tận bến bờ
Tháng cuối thay mùa hoa khẽ rụng
Ngày đầu đổi gió cội buồn trơ
Chuyển năm heo hắt nghe thêm lạnh
Lại vẫn còn đây một góc chờ.
Tphạm
ĐẦU THAI CHUYỂN THẾ
Không nhà chẳng cửa sống bơ vơ
Phía trước tương lai quá mịt mờ
Cực khổ gian nan sao kể xiết
Đau thương buồn tủi thật vô bờ
Nghèo hèn là kẻ vô liêm sỉ ?
Khốn khó đúng người mặt trẽn trơ ?
Cầu nguyện ơn trên cho thoát kiếp
Đầu thai chuyển thế mãi mong chờ
.....LEHONG.....
CHÚC NĂM MỚI 2014
CHÚC NĂM MỚI 2014
Năm mới đã sang ước được mừng
Mây tan sông núi tỏa vầng dương
Để nền tài chính mau lành mạnh
Cho nghiệp kinh doanh hết tắc đường
Dân chủ nhân quyền theo chuẩn mực
Môi trường pháp luật đủ yên cương
Khai thông trí tuệ toàn dân tộc
Đưa đất nước nhanh tới phú cường
1-1-2014
.....HỒ VĂN THIÊN.....
CHÚC MỪNG XUÂN GIÁP NGỌ
Bà con thiên hạ đợi tin mừng
Giáp Ngọ xuân về tỏa ánh dương
Hiện tại Ngựa đang chờ tới đích
Ngày mai chú Rắn sẽ cùng đường
Hết thời anh Tỵ đành phơi xác
Được thế Mã liền vội thắng cương
Tết đến chúc nhà nhà hạnh phúc
Nước non dân tộc mãi hùng cường
.....LEHONG.....
CHUNG XÂY MỘNG ĐẸP..
CHUNG XÂY MỘNG ĐẸP..
Năm canh thao thức vén màn đêm
Xóa hết ưu tư đẹp dáng mềm
Kẻ ở hậu phương vun mộng đẹp
Người nơi trận tuyến dệt tình êm.
Hoa ơi cứ nở bao thăm ngõ
Tuyết hỡi thôi Đông phủ lạnh thềm
Hạnh phúc đôi ta cùng đắp nhé.
Dẫu cho xa cách vẫn đầy thêm.!....
.(gửi người nơi hậu tuyến..)
HKĐT
SAO EM KHÔNG ĐẾN
Thao thức đợi chờ quá nửa đêm
Sương khuya thấm lạnh ướt vai mềm
Vì ta tha thiết nên nôn nóng
Còn họ nồng nàn giấc ngủ êm
Đứng suốt canh dài ngồi trước ngõ
Ngóng trông mấy tiếng dưới hiên thềm
Nhưng rồi quá hẹn người không đến
Chợt thấy nỗi buồn trĩu nặng thêm
.....LEHONG.....
NHẮN BÁC
NHẮN BÁC
Bến Tre nhắn bác hãy về chơi
Nghe sóng Hàm Luông vỗ giữa đời
Chợ Lách dừa ru day dứt tiếng
Ba Tri biển gọi xốn xang lời
Trên cầu Rạch Miễu hoàng hôn đổ
Dưới bến Hàm Long giọt nắng rơi
Phú Lễ rượu nồng lưu luyến khách
Trúc Giang xanh lắm mắt em cười.
......Trung 39.....
MỜI BẠN GHÉ CHƠI
Bến Tre nhắn chị ghé sang chơi
Chợ Lách quê tôi đã đổi đời
Phú Phụng còn âm vang tiếng hát
Ba tri vẫn đọng giọng em cười
Cái Mơn Xoài ổi không người hái
Sơn Định Dừa khô để rụng rơi
Rạch Miễu xây cầu chờ đợi khách
Mõ cày nhiều cá chẳng gian lời
.....LEHONG.....
Monday, December 30, 2013
HẬN TÌNH
HẬN TÌNH
Gío cuốn mây bay vỡ mộng sầu
Tình đời dang dở xuân trôi mau
Ngàn trùng ly biệt, đời bèo dạt
Vạn dặm chia lìa, kiếp bể dâu
Lỡ bước sang ngang, lòng tủi xót
Sa chân rời bến, dạ buồn đau
Lạnh lùng sương gió hoa tàn lụi
Ngán nỗi ly tan bạc mái đầu.
Bùi đức Thịnh 31/12/2013
THÔI ĐÀNH !
Thôi đành ôm mãi khối thương sầu
Thế thái nhân tình chóng đổi mau
Nguyện ước sau nầy là chú rể
Mộng mơ sắp tới sẽ cô dâu
Mẹ cha cấm đoán em buồn tủi
Phụ mẫu chối từ bạn khổ đau
Chiều ý song đường xin lỗi hẹn
Thế nên dang dở mối duyên đầu
.....LEHONG.....
RÊU XƯA LẤP LỐI
RÊU XƯA LẤP LỐI
Lá vàng Thu trước đã vèo bay
Lòng mãi đơn côi ở chốn này
Người ghé một lần không đến nữa
Ta rồi tấc dạ vẫn còn đây
Bâng khuâng nhung nhớ nhìn mưa nắng
Chất ngất thương đau phủ tháng ngày
Ngó lại đường tình rêu lấp lối
Yêu xưa chỉ thấy bụi lên dầy
Tphạm
DẤU CHÂN KỶ NIỆM
Thu đến lá vàng lấp phất bay
Lòng hoài vương vấn ở nơi nầy
Người yêu thuở nọ giờ xa vắng
Bẳng hữu năm nào chẳng thấy đây !
Được sống bên em chờ đợi tháng
Chia tay với bạn ngóng mong ngày
Con đường kỷ niệm chân phai dấu
Lớp bụi trần gian phủ lớp dầy
.....LEHONG.....
ĐOAN NGỌ CÁI MƠN
ĐOAN NGỌ CÁI MƠN
Chợ Lách Bến Tre nỗi nhớ đầy
Mỗi năm Đoan Ngọ lại về đây
Sầu riêng sai quả chào mời khách
Măng cụt trĩu cành chờ đợi ai
Ốc Gạo - Bánh Xèo vui cạn chén
Rượu Dừa - Phú Lễ chớ mê say
Miền Tây sông nước nhiều kỳ thú
Giây phút chia tay cứ khóc hoài.
Thuanbentre
CÒN NHỚ HAY QUÊN ?
Bến Tre tuy vẫn nhớ đong đầy
Cách biệt lâu rồi chẳng ghé đây
Hổng biết Sơn Quy còn đợi tớ
Hay là Chợ Lách đón chờ ai ?
Người yêu một thuở lòng mê mẫn
Cô gái năm nào dạ đắm say
Có nhớ hay quên người lính chiến
Thâu đêm khắc khoải nỗi ai hoài
.....LEHONG.....
CHUYỆN CỦA MOON
CHUYỆN CỦA MOON
Một bữa nhìn gương … úi tuổi già
Hao tiền sâm yến vẫn mồi da
Trên đầu đám bạc chòm trơ trốc
Dưới bụng nơi teo chỗ đẫy đà
Trẻ trẻ thưa ông thèm khóc giãy
Sồn sồn gọi chú muốn kêu la
Nghe đồn chuẩn bị sang Hàn Quốc
Tỉa tót ngoài trong xứng các bà
PL 7.5.2013
CHẤP HAI BÀ
Sáu ba nhiều lão thấy chưa già
Tóc bạc nhưng rờ thấy mát da
Việc ấy nào đâu cần gắng sức
Vụ kia chẳng phải lấy thêm đà
Sồn sồn mấy bả còn kêu rống
Trẻ trẻ nhiều em lại hứng la
Thuốc bổ, VIAGRA trợ lực
Một mình ta chấp tới hai bà
.....LEHONG.....
NHẮC NHAU
NHẮC NHAU
Trần gian hư ảo có rồi vơi
Tay trắng xòe ra buổi lại trời
Tiền bạc tích nhiều đâu tốt dạ
Hận thù góp lắm chẳng tròn nơi
Tranh danh ấy hử đường không sáng
Đoạt lợi làm chi đạo chẳng ngời
Phải nhớ thân mình do cát bụi
Cõi này tạm bợ giống mù khơi
HANSY
BỔN TÁNH
Ồn ã bao lần cái nghĩa vơi
Tình như khói bạc vắt ngang trời
Ai hay chẳng muốn tranh giành chỗ
Ai biết không thèm đấu đá nơi
Tự tại nhơn hiền thần khí sáng
Ung dung kẻ thiện mắt môi ngời
Tầm trong nghịch lý nhiều cơ thuận
Bổn tánh nhân từ một kiếp khơi.
Hoaco Heaven
CÙNG EM VƯỢT BIỂN
Lòng nầy sau trước chẳng hề vơi
Dù ở chân mây hoặc cuối trời
Nay đã lang thang đi khắp chốn
Hay đang phiêu bạt tận nơi nơi
Yêu em bởi nụ cười xinh xắn
Nhớ bậu vì đôi mắt sáng ngời
Nhận được tin nàng vừa trốn trại
Tôi liền ghé đón vượt trùng khơi
.....LEHONG.....
NGỰA GIÁP NGỌ
NGỰA GIÁP NGỌ
Giáp Ngọ - ngựa nòi đã thắng yên
Thứ gien Bạch Mã mãi lưu truyền
Giật cương bắt nhịp phi về đích
Tung vó lấy đà tiến thẳng lên
Mang đến thanh bình đều bốn hướng
Tạo nên thịnh vượng khắp ba miền
Thiên thời địa lợi , nhân hòa góp
Giáp Ngọ ngựa nòi đã thắng yên
.....Dinhthu.....
TRÊN LƯNG CHIẾN MÃ
Trên lưng chiến mã chẳng ngồi yên
Quất ngựa truy phong phát lệnh truyền
Muốn đánh quân thù nên thẳng tiến
Bao đồn kẻ địch hãy xông lên
Mang về chiến thắng cho dân tộc
Đem đến vinh quang khắp mọi miền
Sông rộng đồi cao nào chặn bước
Trên lưng chiến mã chẳng ngồi yên
.....LEHONG.....
DỐI LÒNG…!
DỐI LÒNG…!
Trót dối lòng mình nhớ bạn xưa
Khi say lúc tỉnh vẫn không chừa
Miên man dạ ngẫm bên chiều vắng
Lặng lẽ tâm buồn giữa nắng trưa
Ký ức lờ mờ cơn mộng trải
Đời nay khắc khoải giấc mơ thừa
Người thương thuở ấy sao hờ hững
Biệt bóng phương nào... lẫn gió mưa…!
Lương Tú
NGƯỜI EM CÙNG XÓM
Người em chung xóm tớ hôm xưa
Tật xấu thói hư khó thể chừa
Nhong nhỏng ngoài đường khi nắng gắt
Lang thang khắp phố lúc ban trưa
Xì ke hút sách hàng cao thủ
Truỵ lạc truy hoan loại thượng thừa
Suốt tháng quanh năm nơi động điếm
Trầm mình vào những cuộc mây mưa
.....LEHONG.....
SUỐT KIẾP TÌM NHAU
SUỐT KIẾP TÌM NHAU
Hoa nở muộn màng bởi tại ai
Nhìn Trăng thao thức suốt canh dài
Đông heo hắt lạnh vườn thưa lá
Xuân mỏi mòn chờ tóc xõa vai
Ngập giữ mộng tàn thêm úa nhạt
Rũ mềm nỗi nhớ để vàng phai
Lỡ làng có lẽ âu duyên phận
Một kiếp tìm nhau vẫn miệt mài.
Tphạm
TÌM QUÊN
Tình mình dang dở bởi vì ai ?
Nuốt đắng ngậm cay miệng thở dài
Bởi nhớ chiếc khăn quàng quấn cổ
Vì thương mái tóc thả ngang vai
Đâu ngờ ngày tháng làm xao lãng
Cứ ngỡ thời gian khó nhạt phai
Thôi thế ta không duyên chẳng nợ
Tìm quên qua sách vở giùi mài
.....LEHONG.....
Sunday, December 29, 2013
SINH VIÊN
SINH VIÊN
Rời ghế phổ thông đến với đời
Mấy năm Cao Đẳng giữa ngàn khơi
Mênh mông tình mẹ sông đầy mãi
Lồng lộng công cha suối chẵng vơi
Bia đá bảng vàng bao vất vả
Vinh quy bái tổ chẵng nhàn thơi
Rời quê gắng giữ mình trong sạch
Cờ bạc rượu chè lắm kiểu chơi.
Thuanbentre
TỪ QUÊ LÊN PHỐ
Phổ thông tốt nghiệp mới ra đời
Như cá ngoài đồng đến biển khơi
Quê cũ đâu điều chi đáng ngại
Thị thành sao lắm nỗi chơi vơi
Cầu mong trí óc luôn thanh thản
Ước nguyện tâm hồn mãi thảnh thơi
Cố gắng học hành cho đỗ đạt
Không theo bè bạn để ăn chơi
.....LEHONG.....
HẬN KẺ BẠC TÌNH
HẬN KẺ BẠC TÌNH
Gái nghèo phụ khó lấy chồng sang
Chém gió trai quê quậy bỏ làng
Biền biệt tha phương buồn ẩn tích
Thay tên cầu thực hận cưu mang
Nữ nhi thỏa chí ,đời đen đỏ
Quân tử bao dung,kiếp bạc vàng
Rót rượu xoa cằm cười ngạo nghễ
Đông về chợt nhớ thuở tình tan...
***nguoitruongphu***
PHỤ KHÓ THAM SANG
Phụ khó tham giàu lấy kẻ sang
Theo trai cuốn gói bỏ quê làng
Quên rồi năm tháng cha chăm sóc
Chẳng nhớ bao ngày mẹ bụng mang
Nghiện ngập em vào đường truỵ lạc
Đam mê hắn bám lấy đô vàng
Vợ chồng không sống vì ân nghĩa
Bởi thế cuộc tình sớm dở dang
.....LEHONG.....
Saturday, December 28, 2013
MỘT THỜI ĐÃ XA
MỘT THỜI ĐÃ XA
Làm sao mót lại thuở vàng son
Vụng dại tiễn đưa những lối mòn
Âu yếm giao thề ôm gái trẻ
Vuốt ve hẹn ước ngắm môi cong
Nhìn ngang tóc điểm vui hờn trách
Liếc dọc vai sờn giận nhớ mong
Thế sự dần trôi đành nhắm mắt
Kiếp người may rủi ngẩm mình ngon
NGƯỜI TRƯỢNG PHU 28.12.13
MÓN NGON
Một mực chung tình ý sắt son
Dù là cách trở dạ không mòn
Lòng nầy bền chặt luôn luôn thẳng
Dạ ấy vững vàng khó bẻ cong
Ngày đó bên nhau anh vẫn nhớ
Hôm nào xa vắng vẫn chờ mong
Mai nầy gặp lại mừng vui đón
Em sẽ đãi chàng món thật ngon
.....LEHONG.....
KHÚC CHIA PHÔI
KHÚC CHIA PHÔI
Nơi này bóng đổ với mình tôi
Thuở ấy bên nhau mất thật rồi
Hiu hắt ngoài hiên làn gió thổi
Ơ hờ trước ngõ áng mây trôi
Bao là dấu ái tìm đâu nữa
Một đoạn đường tình chỉ thế thôi
Chênh chếch đầu non ánh Nguyệt rọi
Huyền cầm ai gảy khóc chia phôi
Tphạm
KHÓ PHÔI PHA
Ở lại phương nầy chỉ có tôi
Người đi biền biệt cách xa rồi
Mai đây chàng sống đời phiêu lãng
Mốt nọ em đành kiếp nổi trôi
Thương nhớ đậm đà thì cũng thế
Mến thương thắm thiết vậy mà thôi
Gặp nhau bỗng thấy lòng lưu luyến
Mới hiểu ân tình chẳng thể phôi
.....LEHONG.....
CHƠI CỜ TẾT
CHƠI CỜ TẾT
Vẻ đẹp đàn bà thật đáng yêu
Eo thon ỏng ẹo thấy thương nhiều
Nàng cầm ngọn đuốc chờ châm lửa
Nó ngẩng ngu đầu đợi hoả thiêu
Trống vỗ liên hồi chao thịt mỡ
Tay dồi tiếp tục dựng cây nêu
Tung hoành sĩ tượng nâng đầu chốt
Lúc lắc thâm cung tuyệt thế chiêu
Cá Mặn
TRANH HÙNG
Vú bự mông to thấy đã yêu
Môi son má phấn đẹp hơn nhiều
Trong lòng sôi sục như châm hỏa
Còn dạ nóng bừng tựa lửa thiêu
Dóc dáng Sexy chàng nỗi hứng
Thân thể trần truồng nhỏ dựng nêu
Phòng chơi một gái hai thằng trẻ
Bọn chúng tranh hùng giở tuyệt chiêu
.....LEHONG.....
NGÁN
NGÁN
Thời buổi lôm côm dữ hóa hiền
Kẻo nhiều khi trúng phải thằng điên
Tưởng là ngay thật thì êm ấm
Đâu biết lu mờ chẳng ổn yên
Xe phóng ngựa mịt mù sương khói
Vênh vao mồm mép bạn xa giềng
Trần gian rõ khổ nhiều cơn hận
Thế sự ra phiền lắm nợ duyên
HANSY
ĐỨA CON ĐIÊN
Mừng thay khi chọn được dâu hiền
Vì thế con tôi bớt nỗi điên
Lựa cách dịu dàng ru nó ngủ
Tìm lời ngon ngọt hắn nằm yên
Thân tình quan hệ cùng làng xã
Hữu nghị xã giao với xóm giềng
Có lẽ nhờ tu hành kiếp trước
Nên giờ mới tốt đẹp lương duyên
.....LEHONG.....
TỰ BẠCH
TỰ BẠCH
Giao hòa tính dữ có khi hiền
Tỉnh táo ngoại trừ mấy lúc điên
Thơ thẩn nào thua người hứng nhả
Khó nghèo đâu chịu cảnh nằm yên
Nghĩa ân bạn mến trao tình cảm
Đạo lý trời thương giữ mối giềng
Thôi kệ số mình ra thế ấy
Việc gì sẽ đến phải tùy duyên
HANSY
NỢ TRẦN
Nhà tôi lắm lúc cũng ngoan hiền
Nhưng lúc cọc cằn lại hóa điên
Đánh chó chửi mèo không mỏi miệng
La chồng quát cháu chẳng ngồi yên
Tuy nhiên thân thiện cùng hàng xóm
Dẫu vậy tâm giao với láng giềng
Có lẽ oan gia muôn kiếp trước
Đời nầy tái hợp nợ trần duyên
.....LEHONG.....
CÒN LẮM OAN KHIÊN .
CÒN LẮM OAN KHIÊN .
Cô phòng tỉnh giấc nỗi sầu miên
Sương giáng hoang liêu phủ mọi miền
Thu chết làm thêm nhòa cõi mộng
Đông về cũng chẳng thắm hương duyên
Nắng đưa gió lạnh bao nhung nhớ
Tình đến lòng mang những muộn phiền
Phận bạc để tàn phai sắc lỡ
Bởi trời xếp đặt lắm oan khiên
Tphạm
VAY TRẢ
Lưu lạc phong trần khắp nước Miên
Gian nan khổ nhọc khắp ba miền
Bạn bè vẫn nói tôi vui vẻ
Lối xóm thường khen tớ có duyên
Cũng bởi khó khăn gây rắc rối
Do nơi thiếu thốn tạo ưu phiền
Kiếp rồi không lẽ vì làm ác
Phải chịu đời nầy trả túc khiên***
.....LEHONG.....
*** Tội lỗi kiếp trước
HEN THE
HẸN THỀ
---*---
Thu ấy anh đi đến hạ về
Cùng em tắm mát giữa sông quê
Dòng Thương bơi lội trong tay nắm
Bến Đợi dạo quanh áp má kề
Chuông điểm thánh đường vang khúc nhạc
Sóng xô Như Nguyệt vọng tai nghe
Thế rồi chinh chiến đường ra trận
Lần nữa người đi chẳng giữ thề.
Tuyen45
THÓI ĐỜI
Anh đi Hạ đến vẫn chưa về
Chắc đã quên rồi ở xóm quê
Cô gái cùng anh chung má tựa
Người em với bậu sát vai kề
Ngày nay đối diện không thèm ngó
Hiện tại bên nhau nói chẳng nghe
Đã biết tình đời sang đổi bạn
Nên khi giàu có họ quên thề
.....LEHONG.....
ƠI CÔ GÁI
ƠI CÔ GÁI
Như bông hoa dại nở ven đường
Chẳng quản nắng mưa quản gió sương
Quyến rũ giai nhân vì luyến sắc
Hút hồn ong bướm bởi mê hương
Tỏa lan trời đất mùi trinh trắng
Tụ lại nhân tâm vị khiếm nhường
Tuyết tuyết hồng hồng ngời sức trẻ
Phất phơ tà áo để tơ vương
.....DINHTHU.....
GÁI LÀNG CHƠI
Chạng vạng là em đã đứng đường
Đôi khi vào mỗi sáng tinh sương
Vì nàng sống với nghề buôn sắc
Bởi Ả sinh bằng nghiệp bán hương
Vật lộn cùng đời thề chẳng nhịn
Tranh giành chúng bạn quyết không nhường
Dân chơi bỗng mến chàng trai trẻ
Gặp mặt lần đầu dạ vấn vương
.....LEHONG.....
Friday, December 27, 2013
TIỄN BẠN
TIỄN BẠN
Tan rồi thệ ước tháng ngày mong
Lộng lẫy nhà ai chiếc kiệu hồng
Chú rễ tưng bừng giương mắt ngóng
Cô dâu bẽn lẽn cuí đầu trông
Vui mừng họ gái khay trà nóng
Hí hửng đàn trai chén rượu nồng
Pháo nổ rền vang thuyền vượt sóng
U buồn tiễn bạn khuất dòng sông
Vancali 12.26.13
XÁC PHÁO HỒNG
Thôi chẳng còn gì để đợi trông
Người vui tình mới với duyên nồng
Quên rồi ngày ấy nơi đồng trống
Chẳng nhớ hôm nào ở bến sông
Trễ hẹn khiến người ta thất vọng
Sai giờ làm kẻ ấy chờ mong
Ước mơ tan vỡ như bong bóng
Trải lối em đi xác pháo hồng
.....LEHONG.....
Thursday, December 26, 2013
NHỚ THU XƯA
NHỚ THU XƯA
Vương lòng nỗi nhớ bến đò qua
Lệ đắng buồn lâu ngóng trước phà
Hương khói nhạt chiều thu muộn gió
Lá vàng phai úa cảnh bên nhà
Phường sau nắng tỏa mây xa thoảng
Bóng họa gương soi liễu thướt tha
Sương lạnh ngấm lòng thương gửi mộng
Đường quanh bước lại nhớ người xa
Nguyễn Chí Hiệp
NỖI NHỚ
Đã hứa rằng em sẽ đợi Qua
Mà sao vội vã bước sang phà
Theo gã Việt kiều về bên Mỹ
Bỏ đấng song thân ở lại nhà
Biết chổ giàu sang nên bám trụ
Hay nơi khốn khó mới buông tha
Đêm buồn bỗng nhớ người năm cũ
Chợt thấy trong lòng nỗi xót xa
.....LEHONG......
TÀN ĐÔNG
TÀN ĐÔNG
Cám cảnh tàn Đông thật não nề
Thêm dài lạnh lẽo cứ lê thê
Trần gian một kiếp như cơn mộng
Cõi tạm bao ngày tựa chốn mê
Nước cõng phù sa xuôi gió chảy
Chim mang cát bụi ngược dòng về
Bốn mùa rồi mãi mưa cùng nắng
Nặng nợ đeo đời thật chán chê
.....Tphạm.....
KHÓ CHÊ
Tôi chỉ là anh thợ phụ nề
Nào mong chi đến chuyện đa thê
Đôi khi thấy vợ lòng buồn nản
Có lúc nhìn nàng dạ mẫn mê
Cũng bởi yêu thương nên nán lại
Vì do mến thích chẳng đi về
Thế nên hai đứa thành gia thất
Bà xã ngoan hiền khó nỡ chê
.....LEHONG.....
Tình Vô Vọng
Tình Vô Vọng
Nhớ mãi thêm sầu tủi gọi trông
Người đi biệt dạng có gì mong
Tình sâu cố giữ nghe mềm mỏng
Nghĩa nặng ghì ôm cảm ấm nồng
Cứ tưởng duyên bền xây ngõ mộng
Nào hay bão loạn phủ đời sông
Chia dòng thác lũ gào vô vọng
Dõi kẻ tìm vui pháo nhuộm hồng
Thanh Huy
TÌNH TUYỆT VỌNG
Thôi còn chi nữa để mà mong
Khi nhận trong tay cánh thiệp hồng
Tiễn gót em đi đành đứng ngóng
Quay lưng tớ bước hết chờ trông
Bên ngoài nhà trọ người tê cóng
Trong chốn phòng loan họ ấm nồng
Dang dở tôi như người bị phỏng
Từ ngày Sáo nọ lượn qua sông
.....LEHONG.....
PHƯƠNG HỒNG
PHƯƠNG HỒNG
(Ngũ độ thanh)
Khổ nỗi sầu ve réo phượng hồng
Sao thuyền vội vã lái rời sông
Lìa xa bến cũ cùng trăng mộng
Bỏ dỡ thề xưa với rượu nồng
Để lỡ ân tình hai đứa vọng
Cho buồn kỷ niệm chúng mình mong
Người đi pháo nổ vang lồng lộng
Lặng lẽ trên bờ kẻ đứng trông
Vancali 96
NGƯỜI ĐI
Dõi kẻ rời xa pháo nhuộm hồng
Ai đành bỏ bạn rẽ dòng sông
Đời ơi vướng bão thương tình mỏng
Chỉ hỡi chùng dây biệt dáng nồng
Mộng đã tiêu điều yêu chẳng gióng
Thân đà quạnh quẽ tiếc nào mong
Từ nay mỗi đứa phương trời lộng
Gọi mãi thêm sầu tủi nhớ trông
Thanh Huy
NHÌN EM LẦN CUỐI
Cô dâu diện chiếc áo màu hồng
Vui vẻ lên tàu cặp bến sông
Chắc hẳn quên rồi lời thệ nóng
Chỉ còn có nhớ rượu hương nồng
Nào hay tớ tháng năm chờ ngóng
Chẳng biết tôi ngày tối đợi mong
Kiệu cưới đàng trai nghênh trước cổng
Một người thơ thẩn lén nhìn trông
.....LEHONG.....
TRAI NGHÈO
TRAI NGHÈO
Người ơi thấu hiểu phận trai nghèo
Lủi thủi riêng mình nỏ bóng theo
Gác vắng nằm mơ mong kẻ réo
Canh thâu ngủ mộng thấy ai đèo
Rượu vào bớt hận nhìn hoa héo
Chén cạn vơi buồn ngắm suối reo
Tủi phận nam nhi đời bạc bẽo
Du hồn nguyệt cảnh lạnh lùng teo
Vancali 12.26.13
QUA CƠN BĨ CỰC
Trót lỡ sinh ra số kiếp nghèo
Khó khăn cực khổ nối đuôi theo
Cháu thơ bụng đói kêu eo éo
Con dại chân đau bắt phải đèo
Được chút bạc tiền thôi léo nhéo
Thêm nhiều bánh trái lại hò reo
Nên nay bà xã trông nheo nhẻo
Thon thả thân mình hết thấy teo
.....LEHONG.....
Wednesday, December 25, 2013
NÓ TEO
NÓ TEO
Khoái nhậu nên lâm cảnh đói nghèo
Thêm vào túng quẫn nối đuôi theo
Sa vào tủi nhục xui hoài bám
Vướng phải lầm than khổ cứ đèo
Đã chịu con đông mà vẫn cố
Lại còn vợ mọn cứ làm reo
Cửa nhà xơ xác sao ngàn chiếu
Mà vẫn tươi cười lão nỏ teo
Vancali 12.25.13
KIẾP NGHÈO
Trót sinh nhầm chổ mẹ cha nghèo
Con cháu một bầy lại bám theo
Đứa tuổi lên hai đòi má nách
Thằng vừa đúng bốn bắt ba đèo
Đi làm một chút em la khóc
Vắng mặt hồi lâu cháu ó reo
Mệt mỏi quanh năm không đủ sống
Áo quần thiếu thốn lạnh người teo
.....LEHONG.....
THÁNG NGÀY VẪN NGẠO NGHỄ
THÁNG NGÀY VẪN NGẠO NGHỄ
Năm tàn tháng tận vẫn ưu trầm
Cuộc sống chôn vùi giữa lặng câm
Những sợi nắng nghiêng đầu quạnh quẽ
Hai hàng cây cúi mặt âm thầm
Mai vàng cuốn lá chưa ươm nhụy
Phượng đỏ chồi hoa đã nảy mầm
Đây đó tiếng cười vang ngạo nghễ
Và hồn nhiên đến thật vô tâm …!
dp.
NGƯỜI NHÚT NHÁT
Đời tôi chẳng khá lại luôn trầm
Có miệng mà như kẻ bị câm
Gặp kẻ giàu sang lời nhỏ nhẹ
Đụng người quyền quí miệng thì thầm
Trồng cây ươm hột không lên mộng
Cấy lúa hạt ngâm khó nở mầm
Lối sống ươn hèn thêm nhút nhát
Vợ con thấy thế chẳng an tâm
.....LEHONG.....
LẠI SẦU VƯƠNG
LẠI SẦU VƯƠNG
Ngập ngừng trên lối phủ mờ sương
Chiếc lá mồ côi rụng xuống đường
Bỗng gợi xa xăm vùng ký ức
Như còn phảng phất chút mùi hương
Mùa Thu đã lạ trong rừng cũ
Mây xám thành quen giữa phố phường
Hạt nắng ban chiều chợt ghé lại
Cho lòng ngỡ lặng phải sầu vương
Tphạm
TIỄN EM THEO CHỒNG
Chợt nhớ về em dạ vấn vương
Ngày xưa hai đứa ở chung phường
Theo chàng ngoại quốc sang qua Mỹ
Bám gã Việt kiều bỏ cố hương
Tiếng pháo vu quy rền khắp nẻo
Xác hoa xuất giá ngập con đường
Sân bay tiễn biệt người lìa xứ
Tôi lại quay về kiếp gió sương
.....LEHONG.....
Tuesday, December 24, 2013
NGHÈO
NGHÈO
Cám cảnh trời ban cái số nghèo
Cả đời xuôi ngược mãi trèo leo
Ngó sau thiếu hụt càng thêm rợn
Dòm trước nông choèn phải rán theo
Tiền bạc ĩu xìu hờn phận mỏng
Gạo cơm đạm bạc tủi thân bèo
Kiếp sau xin chớ sinh lần nữa
Khổ lắm người ơi trí lực queo
.....HANSY....
SỐ NGHÈO
Đầu thai vào chổ mẹ cha nghèo
Muốn được bằng người cố gắng leo
Nhưng bởi nợ trần còn vướng bận
Cũng vì nghiệp báo vẫn luôn theo
Thân tôi tơi tả như quần rách
Mình tớ te tua tựa cánh bèo
Vì thế suốt đời cam lẻ bóng
Đêm nằm co cẳng ngủ chèo queo
.....LEHONG.....
Monday, December 23, 2013
CÒN RỐI BỜI
CÒN RỐI BỜI
Thuở ấy vòng tay lạc mất rồi
Bây giờ chỉ lẻ bóng đơn côi
Còn đây giấc mộng sâu thăm thẳm
Để lại niềm đau xót rã rời
Bỡ ngỡ đong đầy trong ánh mắt
Ngại ngùng mặn chát ở bờ môi
hôm nay nỗi sầu về vây lối
Gởi đó cơn mê dạ rối bời
Tphạm
TRẬN ĐÒN GHEN
Vợ tôi yêu mến bỏ đi rồi
Tội nghiệp bầy con sống cúc côi
Cũng bởi anh nghèo nên trốn tránh
Hay do em khổ phải xa rời ?
Không tiền để ẺN đi nâng mũi
Chẳng bạc cho nàng sửa cặp môi
Bám lấy anh chàng ba bốn Ghệ
Người ghen đấm đá đến tơi bời
.....LEHONG.....
MÙA THU MUỘN
MÙA THU MUỘN
Lá úa vàng hoe rụng xuống đường
Chập chùng cây cỏ phủ hơi sương
Nhìn bờ bến lạ trên sông nước
Nhớ bước chân quen giữa phố phường
Cứ ngỡ tựa xa xôi ký ức
Mà chừng như thấp thoáng dư hương
Sao thu nuối tiếc dùng dằng mãi
Có phải lòng còn chút vấn vương…?
dp.
ĐỜI NGHÈO
Đời nghèo sống vất vưởng bên đường
Mặt nám da đen kiếp gió sương
Tương tự như tôi : thằng lối xóm
Cùng y hệt tớ : nhỏ chung phường
Tủi thân chẳng dám về quê cũ
Xót phận e dè đáo cố hương
Dù biết người thân đang ngóng đợi
Và tình bè bạn mãi còn vương
.....LEHONG......
NOEL NHỚ QUÊ
NOEL NHỚ QUÊ
Bà con gặp mặt nói vui lời
Tình nước quê mang nặng giữa đời
Nghèo đói mà thân chung bạn chỗ
Giàu sang lại khổ lẻ người nơi
Con cười mẹ thấy mừng trong dạ
Em hát anh nghe vọng giữa trời
Thương phận tha hương chờ lễ lộc
Cuối đông giá lạnh tuyết hoài rơi
Thanh Huy
BAN PHÚC LÀNH
Thành thật cùng ai chẳng dối lời
Cùng em suốt cả đoạn đường đời
Dù là hai đứa chưa chung lối
Hay phải mỗi người sống một nơi
Chẳng được bên nhau miền cuối bể
Mong rằng tái họp tận chân trời
Chúa thương ban phúc cho đôi trẻ
Sớm sẽ tương phùng khỏi lệ rơi
.....LEHONG.....
MỪNG BA NGÀY TẾT
MỪNG BA NGÀY TẾT
Hạnh phúc nơi nơi rộn nỗi mừng
Đầu năm phước lộc đến tưng bừng
Nhà nhà háo hức hương đèn cúng
Lối lối nhộn nhàng hoa bướm rung
Anh vẫy chị chào bia rượu cụng
Thơ ngâm nhạc trổi pháo đàn tung
Cảnh ba ngày Tết người vui hứng
Thân mật bên đâu lạnh với lùng
Thanh Huy
CHUẨN BỊ ĂN TẾT
Đón xuân ai nấy cũng vui mừng
Ngày tết muôn hoa rộ nở bừng
Măng cụt sai cành chờ đợi hứng
Sầu riêng lắm quả cắt đừng rung
Mận đào hái được vài ba thúng
Bưởi quít đếm xong chứa mấy thùng
Hương quả chưng bày đang vái cúng
Bỗng nghe ngoài Miễu trống tùng lùng
.....LEHONG.....
Sunday, December 22, 2013
MỪNG GIÁNG SINH
MỪNG GIÁNG SINH
Chúa đến đêm đen tuyết lạnh lùng
Soi trời rực sáng cánh hoa tung
Chào chào người vẫy trao câu hứng
Đổ đổ chuông reo vọng tiếng rung
Đất khách mong anh đời đứng vững
Quê nhà chúc bạn mộng sôi bừng
Nắn câu thơ viết tình xây dựng
Hạnh phúc nơi nơi rộn nỗi mừng
Thanh Huy
CHỚ VỘI MỪNG
Cử chỉ người yêu quá lạ lùng
Chuộng chìu anh hứng mặc em tung
Khi trời tuyết phủ mình tê cứng
Lúc gió đông về cẳng lạnh rung
Bước tới thụt lùi chân chẳng vững
Quay đi ngoảnh lại mặt bừng bừng
Tâm tình biến đổi sanh nhiều chứng
Hiện tại ngồi yên chớ vội mừng
.....LEHONG.....
BONG BÓNG VỠ
BONG BÓNG VỠ
Cứ chờ cứ đợi để làm gì…?
Khi nắng tàn phai ngập lối đi
Mái tóc sương vừa rơi trắng xóa
Vườn hoa cỏ đã mọc xanh rì
Nhặt lên chiếc bóng mơ xuân sắc
Buông xuống vòng tay mộng lỡ thì
Tí tách giọt mưa bong bóng vỡ
Nghe tâm tư nặng trĩu trên mi…!
dp.
TIỄN NGƯỜI ĐI
Tháng đợi ngày mong chẳng được gì
Xe hoa pháo nổ tiễn người đi
Cô dâu hớn hở từ từ tiến
Chú rể hân hoan bước chậm rì
Cha mẹ mừng con tròn tuổi mộng
Ông bà muốn cháu trọn xuân thì
Riêng tôi tủi phận lòng đau xót
Lầm lủi ra về lệ thấm mi
.....LEHONG.....
CHÚT LỬA MÙA ĐÔNG
CHÚT LỬA MÙA ĐÔNG
Phố chợt thay mầu phủ giá đông
Làm thêm lạnh lẽo cả căn phòng
Cành khô lá rụng từ mùa trước
Tình lỡ niềm đau tận cõi lòng
Biết dẫu đường xưa đi chẳng trọn
Nhưng rồi lối cũ ước còn mong
Ái ân đã nhạt chưa người hỡi
Xin nhóm cho tim chút lửa hồng .
Tphạm
GIỮA TRỜI ĐÔNG
Căn nhà ọp ẹp giữa trời đông
Sáu đứa con thơ có một phòng
Thấy cảnh cơ hàn mà xót dạ
Nhìn đời nghèo túng lại đau lòng
Chén cơm đở bụng còn chưa có
Chăn đắp ấm người chỉ ước mong
Thiên hạ ngoài kia vui nhộn nhịp
Vũ trường rực rỡ ánh đèn hồng
.....LEHONG.....
TRÁCH NHIỆM
TRÁCH NHIỆM
Nghi ngút bàn thờ tỏa ngát hương
Hồn cha mẹ thác vẫn tơ vương
Nương theo làn gió thành mây khói
Quyện tựa cành cây hóa giọt sương
Phù hộ cho đàn con ái mến
Độ trì mấy đứa cháu yêu thương
Gia đình vợ gắng công vun đắp
Xã hội phần chồng phải đảm đương
.....LEHONG.....
Saturday, December 21, 2013
KÝ ỨC
KÝ ỨC
Lâu lắm chưa về lại cố hương
Trong lòng chất chứa nỗi sầu vương
Đường xưa rành rẻ in trăng nước
Chuyện cũ nhạt nhòe phủ khói sương
Nhớ lại càng khơi thêm nhức nhối
Quên đi cho nhẹ bớt đau thương
Một thời nếm trải bao cay đắng
Mộng mị canh trường tưởng vẫn đương...
.....HỒ VĂN THIÊN.....
ĐỊNH TẾT CON VỀ
Lâu rồi chưa trở lại quê hương
Khắc khoải trong lòng bởi vấn vương
Ảnh Mẹ lờ mờ như khói tỏa
Hình Cha nhợt nhạt tựa mù sương
Bà con hàng xóm luôn yêu quí
Hàng họ xa gần mãi mến thương
Định tết con về thăm xứ sở
Thông hành giấy phép vẫn còn đương......
.....LEHONG.....
HÀ NỘI CHIỀU CUỐI ĐÔNG
HÀ NỘI CHIỀU CUỐI ĐÔNG
Trúc Bạch chiều đông nỗi nhớ trào
Bên dòng kỉ niệm phố xôn xao
Bâng khuâng tiếng nhạc nồng hương cốm
Lặng lẽ hồn thơ ngạt sắc đào
Ngõ Cổ Ngư buồn hoa sấu rụng
Hồ Hoàn Kiếm lạnh lá bàng chao
Vàng hoe luống cải chờ xuân sớm
Lữ thứ phơi sương mộng dạt dào.
.....Thiet Duongvan.....
BUỒN CHI ANH !
Thương về Hà Nội lệ dâng trào
Trúc Bạch chiều đông dạ xuyến xao
Hoàn kiếm tưng bừng bông Cúc nở
Cố Ngư hớn hở rộ Anh đào
Hân hoan lũ cá hồng đua lội
Vui sướng đàn chim én lượn chao
Cảnh đẹp người đông bên vợ trẻ
Buồn chi gương mặt bạn dào dào !
.....LEHONG.....
Friday, December 20, 2013
SAO CÒN RƠI !
SAO CÒN RƠI !
Thôi đừng rụng nữa lá vàng ơi
Cũng bởi mùa Thu đã chết rồi
Buổi sáng sương về thêm lạnh lẽo
ban chiều nắng nhạt mãi đầy vơi
Đông sang cội cũ nằm trơ gốc
Sầu đến mây xưa vẫn rợp trời.
Có lẽ duyên tình nay để cạn
Cho lòng đẫm lệ cứ còn rơi
Tphạm
NHỚ BẠN
Chớ có đau sầu nữa QUỐC ơi !
Dù sao ta cũng cũng phải xa rồi
Tình xưa thắm thiết chưa hề cạn
Nghĩa cũ thân thương khó thể vơi
Phiêu lãng anh về nơi góc bể
Mưu sinh tôi ở tận chân trời
Đường đời mỗi đứa nay đôi ngã
Nhớ bạn âm thầm để lệ rơi
.....LEHONG.....
PHẢI LOANH QUANH
PHẢI LOANH QUANH
Con đường kỷ niệm đã rêu xanh
Dáng ngọc sầu buông để rũ mành
Trước ngõ vừa rơi vèo sắc lá
Bên vườn vẫn tỏa ngát mùi chanh
Còn nghe nỗi nhớ đang gào thét
Cố bỏ niềm đau sao chẳng đành
Một thuở nụ hôn ngào ngọt quá
Cho tình dẫu lỡ phải loanh quanh
Tphạm
QUẨN QUANH
Chẳng thể nào quên thuở tuổi xanh
Thấy anh lén ngắm vội buông mành
Ngỡ là em thích dùng cam vắt
Đâu biết nàng ưa nước đá chanh
Năn nỉ làm hòa đây phải chịu
Ỉ ôi dung thứ đó nên đành
Hôm sau thấy mặt liền che nón
Còn tớ hôm nào cũng quẩn quanh
.....LEHONG.....
MỘNG SẦU
MỘNG SẦU
Yêu đã bao năm chắc xạm màu
Mơ thành gió cát lạc về đâu
Núi đồi thuở ấy thênh thang mộng
Hoa lá ngày nao nức nở sầu
Đem rượu giải buồn mà chẳng cạn
Bởi tình chưa nhạt vẫn còn sâu
Nghe đời bụi bặm lên vàng võ
Mãi kiếp phong sương phủ mái đầu
Tphạm
GIỮ VẸN HƯƠNG THỀ
Tình ta năm tháng vẫn tươi màu
Cách trở mà quên chẳng được đâu
Kẻ sống trời Tây đang gối mộng
Người đi phương Bắc mãi ôm sầu
Mong anh tránh khỏi đường gai gốc
Muốn bạn xa rời những hố sâu
Dẫu phải chông gai còn trước mặt
Nguyện thề giữ vẹn mối duyên đầu
.....LEHONG.....
Thursday, December 19, 2013
NHỚ BẠN
NHỚ BẠN
Cám cảnh thu về nhớ bạn thơ
Nhìn chân trời tím lệ phai mờ
Đâu còn Phạm lão hòa câu thắm
Chỉ tội Van cà lạc phím tơ
Đã hết dư âm ngày phố hẹn
Xa rồi kỷ niệm buổi rừng mơ
Hoàng hôn mắt dõi về quê ngoại
Biền vắng chiều nay sóng dạt bờ
Vancali 9.10.13
THUYỀN XƯA TRỞ LẠI
Lần đầu tớ sáng tác tình thơ
Bởi dáng người yêu chẳng nhạt mờ
Luôn nhớ vầng trăng thề ướp mộng
Nào quên lời ước hẹn ươm tơ
Mong ngày pháo nổ tròn tâm nguyện
Đợi buổi vu quy thỏa dạ mơ
Lạc hướng bao năm giờ trở gót
Thuyền xưa lạc bến lại vào bờ
.....LEHONG.....
VẪY CHÀO
VẪY CHÀO
Tay khô héo vẫy chào lần cuối
Để rồi thôi tiếc nuối giấc mơ
Thu qua đông đến hững hờ
Buồn trông con nhện ngẫn ngơ cõi lòng
Thương với nhớ còn mong chi nữa
Chờ với trông lần lữa ra đi
Ngậm ngùi thay chữ biệt ly
Nén lòng khép vội bờ mi tủi sầu
Vần song thất gối đầu mơ ước
Đã thấm đầy lệ ướt nhạt phai
Đắng cay một giấc trang đài
Từng đêm ai để mộng dài ngẫn ngơ
Còn chi hỡi lời thơ một thuở
Người tặng người cho trở trăn thêm
Dư âm tiếng nói ngọt mềm
Chỉ là giọt đắng khơi niềm khổ đau
Lida
VĨNH BIỆT EM !
Đã thề hẹn bên nhau một kiếp
Nhưng để rồi nuối tiếc ăn năn
Người đi về chốn xa xăm
Cho ta nuốt lệ âm thầm đớn đau
Ngày em đi anh chào vĩnh biệt
Khiến lòng nầy luyến tiếc không nguôi
Tình yêu một thuở xa xôi
Như còn sống mãi những ngày tuổi thơ
Mong ai đến đợi chờ khắc khoải
Lúc người về hồn mãi vấn vương
Nhớ hoài mái tóc người thương
Đôi môi mọng đỏ má hồng điểm trang
Thơ song thất chứa chan tình cảm
Nhưng quá nhiều ảm đạm thê lương
Người nay cách biệt đôi đường
Trần gian ANH ở Diêm vương EM chầu
.....LEHONG.....
GIẤC MƠ XƯA
GIẤC MƠ XƯA
Tình lỡ bây giờ gởi áng mây
Đầu xanh nhuốm bạc giấc mơ này
Mùa đông gió thoảng hồn se lạnh
Trời tối sương về mắt thoáng cay
Ký ức thương yêu nghe vụn vỡ
Thời gian nhung nhớ đã đong đầy
Tìm đâu mộng mị ngày xa ấy
Chỉ thấy còn trong nỗi đọa đày
Tphạm
SỐNG LƯU ĐÀY
Đêm buồn lặng ngắm khoảng trời mây
Hẹn ước năm xưa ở chốn này
Nay vắng anh rồi hồn vụn vỡ
Không còn em nữa mắt cay cay
Ngày nàng xuất giá đau tồn đọng
Khi bậu thành hôn khổ chứa đầy
Duyên tận chúng mình đành vĩnh biệt
Đôi ta như kẻ sống lưu đày
.....LEHONG.....
NOEL 2013
NOEL 2013
Trắng xóa con đường tuyết vẫn rơi
Hòa theo gió lạnh cả bầu trời
Đèn hoa sáng rực soi muôn lối
Nhạc thánh vang lừng vọng khắp nơi
Vạn vật mong chờ tin giáng thế
Trần gian đón nhận chúa chào đời
Noel hạnh – phúc mừng trăm họ
Vạn phước hồng ân chúc mấy lời
Vancali 12.18.13
NGUYỆN CẦU BÌNH YÊN
Bên nầy sót lại chút mưa rơi
Chợt nhớ người yêu ở cuối trời
Tuyết phủ tư bề trên vạn lối
Mây che bốn hướng khắp nơi nơi
Noel thuở trước còn hăng hái
Mùa lễ năm nay lại chán đời ?
Lạy Chúa linh thiêng xin cứu giúp
Bình yên anh ấy nguyện đôi lời
.....LEHONG.....
Wednesday, December 18, 2013
TÌNH NGAO NGÁN
TÌNH NGAO NGÁN
Dẫu biết tình yêu chẳng mặn mà
Thôi dành lỡ dở một đời hoa
Tóc xanh mòn mỏi, sầu đau đớn
Đầu bạc suy tư, tủi xót xa
Cách biệt ngàn trùng, đời gió cuốn
Chia lìa vạn dặm, kiếp phong ba
Tháng năm mòn mỏi tình ngao ngán
Thổn thức năm canh lệ nhạt nhoà.
.....BÙI ĐỨC THINH.....
ĐỪNG ANH !
Đừng anh ! em khó thể cho mà
Trót dại một lần nát kiếp hoa
Dẫu biết người buồn khi ở lại
Dù hay chàng khổ lúc chia xa
Do vì chẳng muốn con còn Mẹ
Cũng bởi lo rằng trẻ thiếu cha
Nếu lỡ duyên mình không đoạn kết
Tàn đêm thao thức lệ mi nhòa
.....LEHONG.....
KHÓ NHẠT PHAI
KHÓ NHẠT PHAI
Đông về giá lạnh phủ ngang vai
Lá rụng bay trên tóc khẽ cài
Nắng lạ ban chiều nơi phố cũ
Hương nồng buổi tối trước nhà ai
Bỗng nghe khắc khoải tim tan vỡ
Chợt thấy băn khoăn dạ thở dài
Có nỗi thương đau pha chút nhớ
Bởi tình lầm lỡ khó mà phai.
Tphạm
THƯƠNG THẦM
Hình ảnh của nàng chẳng nhạt phai
Nhớ đôi mắt sáng tóc buông dài
Tuy là đã biết em tên Phụng
Nhưng vẫn chưa rành cháu của ai ?
Tuổi mới mười lăm luôn lược thắt
Xuân tròn đôi tám vẫn trâm cài
Thân anh cô lẻ còn đơn chiếc
Muốn mãi bên người được sánh vai
......LEHONG......
Tuesday, December 17, 2013
THÊM SẦU
THÊM SẦU
Trăng vàng chênh chếch giữa trời đêm
Hàng Liễu bâng khuâng rũ dáng mềm
Đom đóm bay về quanh trước ngõ
Dạ hương tỏa ngát ở bên thềm
Xa xưa một thuở còn nồng thắm
Hoài niệm bao mùa mãi dịu êm
Tiếng dế canh trường ru khắc khoải
Sương buồn giỏ hạt dạ sầu thêm
Tphạm
CHỜ EM
Thao thức chờ em quá nửa đêm
Sương khuya thấm lạnh ướt vai mềm
Thương ai chẳng quản chờ ngoài ruộng
Đợi bậu xá chi ngủ mái thềm
Nghe chó sủa trăng toan bước nhẹ
Chợt gà gáy sáng định nằm êm
Bỗng đâu có tiếng la ăn trộm
Lo sợ lòng nầy thấp thỏm thêm
.....LEHONG.....
HÀNH HƯƠNG
HÀNH HƯƠNG
Ta vờn nắng chiếu tỏa xanh ngời
Cỏ thắm hương đùa gió nhạt vơi
Hoa bướm kết đàn cung mộng ảo
Trống kèn hòa nhạc nét vui tươi
Qua chùa thỉnh lộc mừng đôi bóng
Lạy Phật cầu xuân đón đẹp người
Tà áo lộng mây ngàn mãi nhớ
Tha tình sóng mắt rạng duyên cười
Cười duyên rạng mắt sóng tình tha
Nhớ mãi ngàn mây lộng áo tà
Người đẹp đón xuân cầu Phật lạy
Bóng đôi mừng lộc thỉnh chùa qua
Tươi vui nét nhạc hòa kèn trống
Ảo mộng cung đàn kết bướm hoa
Vơi nhạt gió đùa hương thắm cỏ
Ngời xanh tỏa chiếu nắng vờn ta
Vancali 12.14.13
BÊN NÀNG CÓ ANH
Ánh mắt của em chợt sáng ngời
Làm anh xao xuyến dạ chơi vơi
Môi son điểm chút trông xinh xắn
Má phấn tô sơ thấy đẹp tươi
Sống chẳng nhơ danh cùng nhân thế
Chết không thẹn tiếng với muôn người
Bạn bè yêu mến nào thù oán
Gặp mặt làm quen khẻ mĩm cười
Cười mĩm là người tánh vị tha
Thiện lương bản chất chẳng gian tà
Bao điều trái quấy nguyền từ bỏ
Những việc sai lầm cố bỏ qua
Vạn lối anh đi luôn trải thảm
Muôn đường em bước mãi đầy hoa
Kiếp nầy thề hứa tình chung thủy
Sát cánh bên nàng sẽ có ta
.....LEHONG.....
CẦU DUYÊN LỖI NHỊP
CẦU DUYÊN LỖI NHỊP
Buồn đêm cám cảnh lại gieo đàn
Mải miết nghe sầu đẫm lệ tan
Có lẽ vì yêu tình chẳng vẹn
Còn luôn mãi hận giấc chưa tàn
Người đi dẫu dứt mơ thề hẹn
Mộng ái ân lòng ở vẫn mang
Khắc khoải làm sao đời bạc bẽo
Cầu duyên lỗi nhịp đớn đau tràn.
LPT
ĐƯỜNG TÌNH KHÔNG TRỌN
Lỗi nhịp, chùn tơ lỡ phím đàn
Chúng mình đành nuốt lệ ly tan
Dù là nát dạ tình dang dở
Dẫu phải se tim bởi mộng tàn
Em nguyện suốt đời ghi khắc mãi
Anh thề muôn kiếp sẽ đeo mang
Ngày đưa tiễn bậu theo người mới
Đôi mắt buồn rơi lệ ngập tràn
.....LEHONG.....
Monday, December 16, 2013
QUẠNH ĐÔNG
QUẠNH ĐÔNG
Nay chiều phố bỗng ngập mù đông
Trỗi giúp người ơi! ngọn lửa hồng
Để ấm hồn vơi nhòa ngõ lạnh
Hòa tan nỗi nhớ được yên lòng
Đường duyên biết dẫu tình chưa trọn
Vẫn mộng cho đầy cảnh ước mong
Hạnh phúc còn chăng mà kẻ hỡi?
Tìm luôn mãi quạnh chốn riêng phòng.
LPT
DỰ PHÒNG
Sắp sửa xuân về hết gió đông
Mặt trời sáng chiếu ánh dương hồng
Người già cảm thấy hơi yên dạ
Trẻ nhỏ dường như được ấm lòng
Cây trái xum xuê tròn ước vọng
Bông hoa tươi tốt thỏa chờ mong
Vụ mùa thu hoạch bồ đầy lúa
Dư dả dành riêng để dự phòng
.....LEHONG.....
Friday, December 13, 2013
ƯỚC CHỒNG
Tẻ ngắt đàn bà chẳng ấp ông
Phòng loan chi nữa buổi trơ chồng
Giống thơ ngày đợi tim buồn ngóng
Như hạn đêm chờ mưa ngoái trông
Cỏ rác um sùm đâu kẻ vén
Suối khe lặng lẽ chẳng người đông
Trời ơi quá khổ khi trời quạnh
Chỉ ước anh chàng ghé lại thông
HANSY
HẸN HÒ
Mấy bà đâu thể thiếu đàn ông
Mới tuổi mười lăm đã muốn chồng
Hò hẹn cùng trai rồi đứng ngóng
Đợi chờ với gái lại ngồi trông
Hai người kiếm lối ra nơi vắng
Đôi lứa tìm đường tránh chổ đông
Xế chạy như bay hầu tới sớm
Nào ngờ gặp Cảnh sát giao thông
.....LEHONG.....
Thursday, December 12, 2013
BAO GIỜ MỚI NHAT PHAI ?!
BAO GIỜ MỚI NHAT PHAI ?!
Chợt ở tim mình nỗi nhớ ai
Bâng khuâng thao thức biết canh dài
Bởi như mật ngọt nên mê đắm
Cũng giống men nồng để ngất ngây
Nhạc khúc hoan ca đầy mộng đẹp
Đàn cung réo rắt gợi hồn say
Dây tơ bỗng đứt lòng hoang dại
Ngày tháng xa rồi chẳng nhạt phai
Tphạm
CHẲNG HỀ PHAI
Trong lòng bỗng chợt thấy thương ai
Nhắc chuyện năm xưa lại thở dài
Luyến tiếc thời thanh niên chất phác
Nhớ hoài thuở thiếu nữ thơ ngây
Anh thân lực lưỡng làm mê đắm
Em dáng yêu kiều khiến đắm say
Dẫu phải cách xa tình nguyện giữ
Muôn đời kỷ niệm chẳng nhòa phai
.....LEHONG.....
TAM SU BAN TOI
TAM SU BAN TOI
Tam su ban toi Thật chẳng ngờ sau ba mươi ba năm cách biệt tôi và Thành lại gặp nhau nơi đất khách quê người Hình hài bạn đã có rất nhiều thay đổi : Mái tóc phong trần năm xưa nay đã nhuôm trắng quá nửa mái đầu, thể xác gầy gò và nét mặt lúc nào cũng nhuôm vẻ u buồn áo não Tôi và Thành thân nhau khi cả hai cùng phục vụ trong cùng một đơn vị Đại đội của Tiểu đoàn Địa phương. Lúc ấy tôi là Đại đội phó và Thành là trung đội trưởng trung đội 4 . Chúng tôi cùng cấp bậc nhưng có lẽ tôi là khóa đàn anh có thâm niên quân vụ nên được đặt ở chức vụ cao hơn. Thời đó tôi với Thành như một cặp bầy trùng thân thiết lắm : Lúc nào bên tôi cũng có Thành, trong những cuộc hành quân, những lúc chè chén ăn chơi Thành cũng thường rủ tôi về nhà và khoe có một người em gái muốn cho tôi làm quen . Thế nhưng lúc ấy tuổi vẫn còn quá trẻ chưa thích lập gia đình mà chỉ muốn độc thân để được tự do bay nhảy Đầu năm 1975 Khi tuổi đời vừa 29, Bà già đã khuyên Thành cưới vợ để sớm có cháu ẩm bồng trong lúc tuổi già xế bóng. Nghe lời Mẹ Thành cũng đồng ý. Thế rồi ông Xã Trưởng già ở chổ Thành liền giới thiêu cho một cô gái tuổi chừng 24, con của một địa chủ đang có ruộng đất nơi chổ Thành làm viêc. Thế nên gia đình THành đến và cha mẹ nàng dễ dàng chấp nhận. Thành cũng biết trong lòng Họ cũng có ý lợi dụng chức vụ của Thành để không trở ngại công việc làm ăn, riêng Thành cũng muốn dựa trên nền tảng gia thế của nàng để khỏi nặng lo về phần cơm áo sau nầy. Cha Mẹ nàng chấp nhận Thành như một chàng rể thật thụ. Mẹ Thành đã mời gia bên gái đến quê Thành cho biết Tình yêu chưa đậm màu son sắt thì ngày 30 tháng tư lại đến khiến cả một chế độ miền Nam hoàn toàn sụp đổ, Đêm đó người ta đồn có một ông Trung uý bị Việt cộng bịt mắt dẫn đi không biết đưa về đâu, Theo họ tả hình dáng của Trung úy ấy giống hệt như Thành khiến nàng hoang mang không biết được sự thật như thế nào, nhưng mấy ngày sau thì Thành lên ghé thăm và báo bình an. Cô nàng đòi theo Thành để vế quê Thành lần nữa. Hôm đó Thành tỏ bày tất cả những âu lo mà Thành suy nghĩ để nói lại nàng biết : Thành bảo rằng hồi nhỏ đến lớn Thành sống nơi thành phố nên không có ruộng vườn gì cả. Căn nhà hiện tại là sự sản của gia đình Thành. Thành nghĩ tời tương lai không biết sau nầy mình sẽ thế nào, thôi thì mọi chuyện do nàng quyết định dù sau hai người cũng chưa có gì ràng buộc. Em cứ suy nghĩ làm theo ý mình đừng gì anh mà phì bỏ tương lai. Mấy tháng vào tập trung cải tạo thì không thấy bóng nàng đến thăm vậy là Thành đã biết nàng đang hát bài ca " Thôi là hết em đi đường em. Tình đôi mình chỉ bấy nhiêu thôi" Ngày tập trung tôi và Thành ở hai tỉnh khác nhau nên bị phân phối đi khác chổ nhưng sau đó chừng khoảng một năm chúng tôi lại lần nữa gặp nhau nơi nhà tù : Tôi ở Liên đoàn 3 còn Thành ở Liên đoàn 4 . Đôi lần chúng tôi lén lút gặp mặt để hàn huyền tâm sự ôn lại những kỷ niệm thân yêu của tháng năm ngày cũ Vào năm 1980, Thành bị đưa đi vào trại tù Xuyên Mộc Để tiếp tục "Học tập" còn tôi ở lại trại để chờ ngày về . Thế là chúng tôi lại xa cách nhau và đến tận bây giờ mới tái ngộ Tôi mời Thành về nhà để hai đứa lai rai . Bừng chút men cay Thành tỏ bày niềm riêng : _ Mầy biết không khi ở trại Vườn Đào Tao thân với người bạn cùng chung tổ hơn tao cả tám tuổi đời bởi lẻ chúng tao là người đồng hương, Anh ta thì mê ca cổ còn tao lại đang học đàn, thế là hai người cùng chung ý thích lại gặp nhau, nhờ thế tình bạn mỗi ngày một sâu đậm hơn Gia đình anh ấy khá nên mỗi tháng luôn được gia đình thăm nuôi chu cấp đầy đủ, còn tao mầy biết rồi khi bị sập tiệm tao chẳng còn gì cả, Mẹ thì già yếu bệnh tật, vợ thì chưa có nên thỉnh thoảng năm ba tháng bà già mới gói ghém thăm nuôi được một lần , Bởi nhờ sự trợ giúp của anh ấy nên tao sống cũng tạm ổn . Một thời gian sau đó tao mới biết anh có một người em gái tuổi đôi mươi vẫn chưa lấy chồng . Bè bạn biết và thấy sự thân thiết giữa tao và ảnh nên gán ghép "Anh vợ, em rễ" Nhưng thấy thái độ anh ấy không được bằng lòng nên tao nào dám bộc bạch gì, bởi tao có một lần thăm nuôi gặp được người con gái đó nhưng kỷ luật của trại làm sao tao dám mon men tới gần để làm quen Đến ngày chuyển trại thì cấp Thiếu úy và Đại úy được chuyển đến trại B trong đó có anh, còn tao cấp Trung úy lại bị chuyển qua trại A . Thế là Tao à anh ấy mỗi người một ngã . Trước giờ chia tay anh nói nếu sau nầy có về được và rảnh rang thì tìm đến anh ấy để chơi và anh không quên cho Tao điạ chỉ Trong thời gian tập trung trên đó thì em gái Tao và anh ấy trên cùng một chuyến xe thăm nuôi, mặc dù hai cô em chưa biết được Tao và anh ấy thân nhưng hai người lại sớm có cảm tình vì cùng có chung hoàn cảnh là có anh đang tù cải tạo . Cô ấy cũng mời em tao nếu có dịp thì lên nhà em chơi cho biết Đến tháng 8 năm 1980 thì Tao được thả về và nghe bạn nói lại khoảng một tháng sau anh được xuất trại cùng chung với nó. Vậy là Tao mò đến nhà anh với ý tốt là mừng thăm bạn được sum họp gia đình và luôn thể được dịp nhìn tận mặt em gái anh ấy Năm nầy cô ta ước độ hai mươi lăm, nước da sạm nắng, mái tóc buông dài xuống bờ vai, đúng là cô gái miệt vườn nhưng được cái là vui vẻ, hiếu khách, nói chuyện khôn khéo khiến lòng tao thoáng chút bồi hồi xao xuyến Gia đình anh thuộc dạng trung nông, cũng có của ăn của để không phải túng nghèo như hoàn cảnh của Tao hiên tại nên Tao có phần nào e ngại Anh móm lời : "Nếu chú thấy mến em gái anh thì tiến đến, anh sẽ người bên trong tận lực giúp đở cho Chú, đừng ngại ngùng gì gia thế . Bọn mình là người cùng trong hoàn cảnh mà. Ở thời buổi nầy Chú sống ở thành phố đương nhiên sẽ gặp nhiều khó khăn hơn anh . Thú thật là em nó cũng có nhiều người dạm hỏi nhưng bà già anh khó tánh nên giờ em nó vẫn phòng không . Tao lưỡng lự chưa biết trả lời làm sao ! Đêm ấy Tao và anh ta nhậu một chầu đã đời và sáng hôm sau tao về quê mà em là người đưa tao ra bến đò với cả người chị gái của nàng . Tao thẹn mặt chả nói được câu nào chỉ có lời chào từ giã Thắm thoát đã hơn một năm mà Tao chẳng dám đến thăm người bạn cũ vì hoàn cảnh quá đổi khó khăn của mình, nhưng rồi một hôm trời xui khiến Tao lại gặp anh ấy trên chuyến xe đò. Anh nhắc lại lời nói trước kia là muốn được làm anh vợ của Tao. Anh bảo Bà già thường nhắc đến Chú luôn, khen Chú ăn nói lễ phép, con người đàng hoàng dễ mến, Còn đứa em gái anh trong thời gian rồi cũng có một đôi chổ ngỏ lời nhưng chẳng hiểu sao nó không ưng thuận, có lẽ nó đang chờ Chú đến Nghe được những lời thốt ra từ Anh ấy, Tao nghe dịu mát trong lòng và một tia hi vọng len vào tiềm thức Đêm đó về nhà Tao chẳng thể nào chợp mắt được, hình ảnh của nàng cứ ẩn hiện trong đầu óc của Tao, Thế là tao nhờ em Tao đi bước đầu để thăm hỏi ý nàng Hai cô bạn gặp nhau trong niềm thân ái và em Tao đã gợi ý coi thái độ nàng thế nào? Em nói rằng em không đòi hỏi gì cả miễn được Mẹ chấp thuận là em sẽ không từ chối Bước thứ hai là Tao nhất quyết đến để tìm hiểu căn kẻ hơn và xin ý kiến của Mẹ anh ấy. Bà vui vẻ nhận lời và không đòi hỏi gì nhiều vì biết hoàn cảnh của những thằng Tù cải tạo như mình, nhưng ít nhất lễ vật phải có đôi bông vàng 24 K cho em. Tao than thở xin Bà thông cảm : Dành dụm bao lâu nay cỉ mói mua được đôi bông vàng 18 mà thôi. Ngẫm nghĩ một chút bà ôn tồn nói : Thôi cũng được, mọi việc để Bác lo cho Sau đó thì Tao nhờ người Cô ruột và người chị bà con bạn Dì đến để bàn chuyện hôn nhân ( Vì Má Tao già yếu, bệnh tật không thể đi được) Bà má của em đồng ý bên đàng gái sẽ tổ chức lễ cưới đàng hoàng vì dù sao gia đình Bà cũng quen biết khá nhiều. Riêng bên Tao ngày ấy sẽ đưa Rể đến để làm lễ, ở lại vài ngày bên vợ và rước em về nhà mà khỏi đưa dâu Thời gian nầy Tao chạy đôn chạy đáo tìm kiếm để sắm quần áo cho em Em không chịu theo cùng Tao để sắm đồ mà bảo anh cứ mua vải lên đây để em tự may là được rồi. Có lẽ em cũng hiểu khi theo sẽ làm Tao khó xử vì sợ Tao eo hẹp tài chánh Thế rồi ngày cưới đã đến : Tao mướn một chiếc đò cùng một số người thân trong gia đình để đi cưới vợ. Thời gian được định là 11 giờ trưa thì nhập gia Thế mà đàng trai mãi tận 1 giờ mới đến trễ hẹn cả hai tiếng đồng hồ nhưng bên gái cũng thông cảm rước vào Lý do trễ là vì chuyến đò gặp nhiều sóng to, hơn nữa tài công không rành đường cho lắm lại vô rạch lúc nước cạn nên khiến Tao đang khăn đóng áo dài cùng một vài đứa bạn phải đây ghe đến địa điểm Gia đình bên gái tổ chức khá to mời đến mấy trăm khách, còn bên Tao lẻ tẻ chừng mười ngoe Lúc làm lễ Ông bà Tao chẳng biết lạy là gì, chỉ biết nàng lạy sao mình cuốc dậy khiến bên gái bật cười. Tiệc xong thì bên đàng trai về ở lại có mình Tao Sau hai ngày Tao cùng nàng diu nhau về nhà Tao Mặc dù không rước đâu nhưng nhà Tao cũng chuẫn bị một tiệc nho nhỏ để giới thiệu với bạn bè và bà con hàng xóm để nàng khỏi tủi thân Tới ngày phản bái Tao cũng không thể cùng nàng về được vì bận sinh nhai Khi thấy em về một mình gia đình em quá ngạc nhiên nhưng sau khi nghe nàng trình bày thì mọi người đều thông cảm và tha thứ Má Tao rất mừng khi vợ Tao báo tin là đã mang thai, như vậy là bà sắp có cháu nội rồi, con của thằng con mà bà thương mến nhất, nhưng nguồn vui chẳng được bao ngày thì tin buồn mang đến : Cái thai quá yếu nên không giữ được. Riêng Tao có phần nào hụt hẳng sợ sau nầy mình sẽ chẳng có con. Thế mà ít lâu sau thì Vợ dính bầu trở lại, lần nầy hi vọng càng cao khi mỗi ngày bụng nàng thêm lớn. Mẹ tao lần nầy tin tưởng sẽ không có gì trở ngại khi bào thai đã đến tháng thứ tám. Má Tao mơ ước sẽ được một cháu trai giống hệt Tao về thể xác pha thêm đôi nét đẹp của vợ tao Lúc nầy sức khỏe Mẹ tao giảm sút chắc là không đủ khả năng để phụ vợ Tao khi sanh nở nên Tao cho nàng về quê để được mẹ nàng chăm sóc, dù sao bà ấy cũng là Mẹ ruột và sức khỏe vẫn còn tốt, bà có thể lo chu toàn cho con gái Nhưng Tao nào ngờ Mẹ tao trở cơn đau tim và vội vã từ biệt cõi đời không được nhìn mặt đứa cháu nội mà bà hằng mơ ước. Vợ Tao trở xuống chịu tang và trở lại quê cho tiện bề sanh nở Khoảng chừng tháng sau thì thằng em vợ Tao vội xuống báo tin vui Bảo rằng Chị nó đã hạ sanh một bé trai xinh xắn. Tao mừng rỡ liền bao nó một chầu nhậu để trả công và cùng nó về quê Đến bà nhà vợ Tao mới chưng hững vì bị thằng em vợ gạt, Chị nó vẫn chưa sanh đang chuyển bụng nằm dưới nhà bà mụ Bà mụ nói là Nàng mới có dấu sanh chắc phải chờ thời gian dù là nằm đó đã hai ngày Cũng may tối đêm đó nàng trở dạ Tao phải vào để động viên , Thấy nàng lấy hơi rặn mà Tao cũng muốn rặn theo. Do vì con So và vì lập gia đình hơi trễ xương chậu hẹp nên việc sanh hơi khó. Thấy tao nóng lòng Bà mụ động viên : Những trường hợp như vầy thường xãy ra nhưng với tay nghề thâm niên thì không có gì trở ngại, nếu Cậu không an tâm thì có thể chuyển sang Bảo sanh viện Xã. Thật tình Tao cũng muốn nhưng chẳng biết giải quyết làm sao khi trời tối không trăng lại đi bằng đường sông, rủi gặp sóng to gió lớn thì sao ? Thôi thì phải chịu nán lại nơi nầy thầm vái Phật trời cho mẹ tròn con vuông Vợ Tao làm theo chỉ dẫn của Bà mụ, lấy sức rặn một hơi dài thì bào thai lòi ra phần đầu, Mụ phải dùng tay để phụ móc nó ra. Tao quá vui khi đứa trẻ là bé trai, nhưng buồn bởi vì thấy đầu nó quá dài y như chai lít. Tao ngỡ nó là quái thai nên kinh sợ vô cùng, nghĩ là mình đâu có làm điều gì thất nhân đức mà nay lại gặp cảnh oái oăm nầy Thấy Tao ủ dột, bà mụ khuyên nhủ : Coi vậy chớ không sao đâu vài ngày nữa nó sẽ trở lại bình thường như bao đứa trẻ khác, là vì con So và đường âm hộ hẹp mà thôi. Nghe thế Tao tin tưởng và hơi an lòng Quả thật mấy ngày sau thì đầu cháu bé thu gọn lại và tròn trịa giống như Tao Ngày ra đời của bé cũng chính là ngày tân hôn của Tao cách một năm trước, nên giờ ngày sinh nhật của nó cũng chính là ngày kỷ niệm kết hôn của vợ chồng Tao Thêm một thành viên trong gia đình khiến tao sung sướng, nhưng rồi sự lo lắng lại chồng chất vì từ nay Tao phải cố gắng thêm để lo cho con. Mỗi ngày chạy đi lại buôn bán phải vài chục cây số để mưu sinh khiến Tao mệt phờ người nhưng vì hoàn cảnh phải chịu mà thôi ! Thời gian quản chế tại nhà ghi trong lệnh tha là một năm, thế mà mãi đến năm thứ ba bọn Công An mới chịu cho Tao "Phục hồi quyền công dân" Thấy Tao quá cực mà không dư dả gì nên Vợ Tao khuyên là nên về quê nàng Lúc trước Bà già vợ có hứa cho nàng hai công rưởi đất, bây giờ về đó Tao tiếp tục nghề vé số nhưng chỉ bán trong ấp mà thôi không phải thức khuya dây sớm chạy bán xa xôi, cón nàng thì lo phụ hợ mấy công đất để kiếm thêm chút đỉnh. Sống nơi nầy sẽ ít hao tốn hơn ở thành vì thực phẩm ăn hằng ngày có thể tìm ở sông rạch và trên đất liền Theo ý nàng nên khi nhận được lệnh xóa quản chế Tao liền theo em về quê Bước đầu vợ chồng Tao cũng chưa dám về ngụ bên vợ vì nơi ấy là vùng sôi đậu trước đây nên chánh quyền có thành kiến với bọn lính Nguỵ như bọn mình Người anh em cột chèo đồng ý dành cho Tao phần đất cất tạm nhà nên anh ấy ở vì bên nầy tình hình dễ dãi hơn và anh ta đang là Phó chủ Tịch xã. Anh ta không có tham gia Mặt trận giải phóng, chỉ là người trốn quân dịch nhưng cận ngày 30 tháng 4 bọn Việt Cộng về đóng quân ở nhà anh ta lâu ngày nên sau nầy đương nhiên trở thành "Người có công với cách mạng " và phong cho chức vụ để an ủi mà thôi được vài năm saukhi "Chánh quyền " vững mạnh chúng liền đá đít anh đi mà không hề nuối tiếc. Ở đâu nhà anh độ gần một năm thì Vợ chồng Tao tìm cách về bên vợ. Tuy là bọn ở ấp không làm khó dễ vì cũng là hàng xóm của vợ, hơn nữa thấy Tao hiền lành nên họ không làm khó, nhưng khuyên Tao cẩn thận sợ trên Huyên xuống xét đột xuất mà thôi. Những đêm nghe chó sủa rân trời Tao cứ phập phồng sợ tụi Huyên về mặc dù Tao có đủ giấy tờ tạm vắng và xin tạm trú ở Ấp rồi Công ăn việc làm có phần thuận tiện thì một hôm tên Tám Yến thấy Tao đi lùng tung trong ấp để buôn bán làm hắn nghi ngại và nói với bà già vợ Tao ; Dượng nó là Sĩ quan nguỵ mà đi như vậy không tốt. Thế là Tao đành thất nghiệp ở nhà để phụ vơ. Đúng năm ấy vợ Tao lại cho ra đời một bé gái, lần nầy thì đở khổ bởi nàng chuyển bụng ban ngày và vì đường xa thuận tiện nên Tao đưa nàng ra nhà bảo sanh ở Xã. May mắn vì "mẹ tròn con vuông" khỏi phải rầu lo như lần trước Bấy giờ sự túng quẩn lại đến, thấy thế Mẹ vợ cho mượn thêm một công rưởi đất biền để trồng lúa kiếm gạo ăn, nhưng Tao đâu ngờ thằng em vợ bị bà xã nó xúi cho vịt lội phá đám mạ non làm Tao hụt hẳng. Tao định bỏ luôn nhưng nhờ người bà con ghé thăm phụ với Vợ Tao dậm lại. Không ngờ năm ấy lúa lại trúng nên Tao cũng đở khổ, tuy nhiên vì tự ái Tao trả lại cho Mẹ vợ để thằng em nó làm và Tao một lần nữa phải chịu khó ra khỏi xã để buôn bán cho bọn nó không làm khó mình được Thời may Tao cũng tìm được một vài bạn bán lẻ để sang lấy lời cộng với tiền lời hằng ngày của mình nên đời sống trở nên khấm khá Thấy Tao sống bên vợ có phần không ổn nên trước khi xuất cảnh sang Mỹ em tao tìm cách cho Tao trở về lại chốn xưa nên trình yêu cầu chánh quyền thành phố cho Tao quay lại chổ cũ với lý do : Nhà nó đang ở thuộc dạng nhà thờ nên không thể bán cho người khác, hơn nữa có người anh trước kia ở nơi nầy nay về bên vợ gặp sự tranh chấp của em vợ, có thể xãy đến những chuyện ngoài ý muốn. Trở lại đây để tiếp tục giữ lại ngôi nhà hầu thờ cúng ông bà tổ tiên
Trong những tháng chờ đợi Tao tranh thủ nhập hộ khẩu, làm hôn thú và khai sanh cho con. Suốt gần 7 năm tạm trú bây giờ Xã mới chấp nhận mình hợp pháp
Giấy tờ xong xuôi cũng là lúc tao được chấp thuận quay về thành phố, nơi nầy vợ Tao lại cho ra đời một thằng con trai. Khi nó vừa tròn thôi nôi Tao liền chụp hình và xin đăng ký xuất cảnh theo diện HO vào năm 1990, Chờ đợi một năm mà chẳng có biểu hiện gì tốt Tao liền lên Saigon để nhờ Dịch vụ
Thì ra lúc đăng ký ở tỉnh Tao không có giấy xuất trại vì Phường và Thành phố đã làm thất lạc rồi nên họ chỉ chứng nhận đại khái nên hồ sơ không hợp lệ
Bên dịch vụ khuyên Tao qua sở Công an để xin bản sao giấy xuất trại. Thế là hồ sơ Tao được chấp thuận theo diện HO 34
Mãi đến tháng 10 năm 1994 Tao mới được gọi phỏng vấn. Phòng phỏng vấn là phòng số 7, nơi để giải quyết hồ sơ có tính cách rắc rối do trưởng phái đoàn Mỹ chủ tọa. Thấy tình hình như vậy Tao quá lo lắng trong lòng
Tuy nhiên lúc được phỏng vấn tao khôn khéo nói rõ sự thật những vấn đề Họ đang nghi ngờ : Tao giải thích rõ ràng vì sao giấy hôn thú, khai sanh không đúng theo trình tự như con sanh năm 1983 mà hôn thú , khai sanh đều là năm 1990. Phái đoàn nghe tao trình bày hợp lý nên chấp thuận cho gia đình được đi định cư
Thế rồi bọn Tao được đi khám sức khỏe tổng quát, mọi người trong nhà đều khỏi riêng Tao bị vướng lại vì phổi có vết nám do những tháng năm thiếu ăn, mất ngủ và dầm mưa trải nắng. Tao bị bắt buộc phải thử đàm, nhưng nhờ chạy thuốc cho bác sĩ nên thoát khỏi tình trạng ở lại Việt nam để uống thuốc
Khi đến Hoa kỳ, xét lại hồ sơ bên Việt nam bác sĩ buộc Tao phải uống thuốc và sau đó cho nhập viện vì sợ lây nhiễm
Sau một tháng nằm viện nay được trở về với thân hình tiều tuỵ và có thể vì chưa quen với sinh hoạt bên nầy
CÒN ĐÂY NỖI ĐỢI CHỜ
CÒN ĐÂY NỖI ĐỢI CHỜ
Bóng Nguyệt yên nằm giữa cõi mơ
Sương giăng tinh tú chẳng lu mờ
Trời thanh mây trắng thêm mời mọc
Sóng bạc trăng vàng phải ngẩn ngơ
Tiếng Hạc đầu non kêu lảnh lót
Cung đàn cuối ngõ gọi tiêu sơ
Niềm riêng dấu ái xưa còn nợ
Chẳng dứt tình xa nỗi đợi chờ
Tphạm
KHAO KHÁT
Sáng rồi tôi cứ muốn nằm mơ
Trong túp lều tranh ánh sáng mờ
Anh ấy quả là người tuyệt dịu
Còn tôi thật giống kẻ ngu ngơ
Ái ân hắn tỏ ra sành điệu
Tình yêu em vừa mới biết sơ
Trông mãi sao chàng chưa thấy đến
Cô đơn khắc khoải dạ mong chờ
.....LEHONG.....
NGHĨ VỀ ĐƯỜNG THI
Đường luật đỉnh cao của cổ thi
Tinh hoa bác học miễn bàn gì
Bảo tồn phong cách rèn thâm thuý
Đổi mới ngôn từ chuốt rạng y
Tư tưởng thế thời cần thể hiện
Luật niêm nhạc điệu chớ thay đi
Trăng hoa mây gió nên vừa phải
Chở đạo nặng thuyền mới chính thi
Hồ Văn Thiện
TỰ AN ỦI
Người ơi Tớ ngán ngẩm Đường thi
Cố gắng dồi trau chẳng thấy gì
Bạn giúp bao lần : niêm vẫn trật
Thầy nâng mấy lượt : luật sai y
Dù luôn trở ngại đừng dừng lại
Dẫu lắm khó khăn hãy bước đi
Có chí sẽ không còn thất bại
Vui cùng bạn hữu chớ nào thi !
.....HONGLE.....
Wednesday, December 11, 2013
TIẾNG LÒNG HÒN VỌNG PHU
Ước muốn phu thê một mái nhà,
Mà chàng biệt tích ở nơi xa.
Cho em đợi héo hình thon thả,
Để trẻ trông gầy dáng ngọc ngà.
Chẳng quản lạnh se hòa gió táp,
Chi sờn nắng cháy lẫn mưa sa.
Chàng ơi có nhớ em hay chẳng ?
Có biết con chàng thèm gọi: Ba !
T.K
ĐỪNG MONG
Phu thê chẳng sống được chung nhà
Cũng bởi vợ chồng ở cách xa
Chàng đã vui say bên dóc ngọc
Nàng đành buồn tủi tấm thân ngà
Vì lòng bực tức nên rơi lệ
Do dạ ghen hờn khiến lệ sa
Mai mốt Người ăn năn trở lại
Đừng mong con gọi đó là Ba
.....LEHONG.....
VƯƠNG TÌNH
Hình như lâu lắm có đôi lần
Mới biết tên người đã thấy thân
Đất Việt quan hà bao hiểm cách
Vietsuns tương hội bước chùng chân
Ta nàng chung cảnh sống tha phương
Gặp gỡ nhau đây giữa dặm đường
Gió lạnh tàn đông ve vuốt má
Môi hồng phơn phớt tỏa nồng hương
Hoa lòng rực rỡ nắng xuân sang
Ai biết, tình ai có trái ngang
Mộng ướm vườn thơ còn mộng mãi
Như mây ôm ấp ánh trăng vàng
Đường sương vạn dặm cố tìm nhau
Một khoảng sông ngân mấy nhịp cầu
Lệ đẫm hoen sầu trong khóe mắt
Nỗi niềm chôn kín những đêm sâu
Ai người xuôi ngược, kẻ chờ mong ?
Lối mộng xa xăm có hạnh phùng ?
Ghép chữ yêu thương, lòng trọn gởi !...
Nàng ơi !-Nhận lấy, chớ ngại ngùng
Lòng ta nguyện giữ mối tơ tình
Cho dẫu ngày dài cứ lạnh tanh
Tương hội nhau chi, rồi tống tiễn ?
Ta đây, nàng đấy cũng thôi đành
.....VIỄN PHƯƠNG....
CŨNG THÔI ĐÀNH
Dẫu chỉ gặp nhau có một lần
Mà sao cảm thấy quá tương thân
Ngập ngừng đưa tiễn rơi dòng lệ
Nước mắt ân tình níu bám chân
Chí cả tung hoành khắp bốn phương
Dù là nguy hiểm trải trên đường
Vượt qua gian khổ anh thề quyết
Chung thủy với người chốn cố hương
Đông đến xuân về đón hạ sang
Ngày mai em cất bước sang ngang
Quên ân quên ái quên tình nghĩa
Chỉ có trong em chữ bạc vàng
Anh nhớ bao lần bước cạnh nhau
Dìu em tay dắt bước qua cầu
Người xưa cảnh cũ đâu còn nữa
Nhưng mãi trong lòng khắc đậm sâu
Thôi chẳng còn gì để đợi mong
Còn chi mơ ước chuyện tương phùng
Trời xui đôi lứa buồn ngăn cách
Nếu phải gặp nhau chớ ngượng ngùng
Không nợ ba sinh lỡ chữ tình
Vì anh xấu xí lại hôi tanh
Đâu còn xứng đáng cho em chọn
Dang dở thì thôi cũng phải đành
.....LEHONG.....
CÔ GÁI MIỀN TÂY
Cặp bắc An Hòa định ghé chơi
Chào cha, kính mẹ chúc duyên cười
Tình xưa vuột mất tim khô héo
Nghĩa cũ phai tàn dạ đắng môi
Lá rụng trơ rừng ong chẳng cách
Chồi đâm trọc núi bướm không rời
Lỡ yêu chấp nhận điều ngang trái
Ước nguyện mơ hoài sợ đứt hơi.
Người trượng phu 08.12.13
TÌNH TỶ MUỘI
An Hòa thỉnh bạn ghé sang chơi
Vắng bậu từ lâu thiếu tiếng cười
Nhớ mãi tia nhìn qua ánh mắt
Thương hoài tiếng nói điểm làn môi
Khi xưa hai đứa hoài khăng khít
Hiện tại đôi ta quyết chẳng rời
Quyết mãi giữ gìn tình Tỷ Muội
Dù đây kiệt sức đó tàn hơi
.....LEHONG.....
Tuesday, December 10, 2013
LÂU RỒI
Lâu rồi chẳng thấy bạn làm thơ
Có lẽ sầu chi bóng tản mờ
Gặp hãy đời vui mời tửu nhớ
Xa thì mộng héo tưởng người ngơ
Nên gầy nghĩa đẹp thành hoa nở
Phải giữ tình xinh tạo dáng thờ
Mấy thuở sum vầy tâm rạng rỡ
Nay là trái ngọt tỏa niềm mơ
Thanh Huy
NẶNG NỢ THƠ ĐƯỜNG
Hết ý tưởng là phải bỏ thơ
Bởi thêm cặp mắt chút hơi mờ
Biết là bạn cũ đây hằng nhớ
Dẫu rỏ người xưa chẳng thể ngơ
Đọc giả đôi lần thường nhắc nhở
Người thân lắm lúc lại ơ thờ
Vì tôi Đường luật còn mang nợ
Phải ráng hoàn thành trọn ước mơ
.....LEHONG.....
Monday, December 9, 2013
ĐÔNG VỀ
Đông về giá lạnh mảnh hồn thơ
Dõi chốn trời quê phủ bụi mờ
Mộng cũ xa rời ai nhắc hở
Hình xưa cứ hiện lẽ nào ngơ
Yêu đành cách biệt tình dang dở
Nhớ phải tìm quên dạ thẫn thờ
Chẳng biết mai nầy ta gặp gỡ
Còn vui kể lại lúc tròn mơ?
.....THANH HUY....
MONG TRÒN MƠ ƯỚC
Trút hết tâm tình viết lá thơ
Trao người em gái chốn xa mờ
Gần nhau chẳng hỏi : vì nào nhớ
Gặp lại không chào : bởi ngó lơ
Xin hãy nhìn anh môi rạng rở
Chớ đừng ngoảnh mặt dáng ơ thờ
Đau buồn mấy bận duyên dang dở
Mong được lần nầy trọn ước mơ
.....LEHONG.....
SẾP NỮ
Sếp nữ nhiều khi cũng rất phiền
Vui buồn dỗi giận đổi luân phiên
Vừa xong mắt đỏ đầy hung dữ
Đã thấy mồm tươi thật dịu hiền
Buổi sáng ầm ầm như lão kẹ
Ban chiều nhỏ nhẹ giống bà tiên
Đôi lần cấp dưới làm sai việc
Chỉ mắng mà thôi chẳng phạt tiền...
Phương Nguyên.
BẠC VÀ TIỀN
Sếp nữ hay nam cũng vẫn phiền
Nóng rồi dịu ngọt lại thay phiên
Các cô lắm lúc như beo dữ
Mấy Ổng nhiều phen tựa nai hiền
Muốn khỏi rầy rà quà biếu trước
Tránh điều la lối lễ đầu tiên
Trên đời mọi việc đều suôn sẻ
Yêu mến nào qua chữ bạc tiền
.....LEHONG.....
Sunday, December 8, 2013
CỚ SAO…?
Cúi gầm mặt xuống để mà đi
Đời có ra chi có đáng gì
Hạt nắng chiều rơi trên mái tóc
Làn sương sáng đọng dưới bờ mi
Ôi người góc phố mơ khanh tướng
Hỡi kẻ chân trời mộng cố tri
Mấy lối đi về xuôi ngược đó
Cớ sao hoa lá vẫn nhu mì…?
.....dp.....
EM KHÔNG CÒN NHỚ
Thôi hãy yên lòng bỏ quách đi
Con người bội bạc nhớ làm gì
Nầy đây thể xác dành cho Ghệ
Còn đó linh hồn lại gởi Mi
Họ đã quên rồi khi đến Mỹ
Em không còn nhớ thuở Ba Tri
Ngheo hèn cực khổ cùng cam chịu
Những lúc chia nhau ổ bánh mì
.....LEHONG.....
Duyên phận
Duyên phận
Lỡ nhịp qua cầu tội lắm không
Rền vang pháo nổ xót xa lòng
Xưa đường rộng lối ai màng tới
Giờ ván đóng thuyền mắt lại mong
Chớ trách hoa màu cho kẻ rước
Đừng hờn gạo hẩm chẳng người đong
Trầu cau trước ngõ tròn duyên phận
Có biết đêm khuya đẫm lệ hồng
Vancali 11.20.13
LỠ LÀNG
Duyên tình dang dở đó buồn không ?
Chớ Tớ thương đau nát cõi lòng
Bến vắng giờ đây ai đến nữa
Công viên vẫn mãi kẻ chờ mong
Bởi xưa chữ ái nào cân lượng
Hiện tại cái ân lại đếm đong ?
Vì thế ham giàu em xuất giá
Xe hoa rực rỡ áo dài hồng
.....LEHONG.....
Saturday, December 7, 2013
HỌC TẬP
Tông nho rèn luyện rán cho xong!
Sóng giạt nhà trôi phủ ngập đồng
Đất nước nguy nàn đang khẳng định
Non sông nghiêng ngửa mãi chờ đong
Tâm tư cởi mở tràn thơ mộng
Khí tiết mờ lu khó điển hồng
Có nỗi niềm riêng gieo khái niệm
Nào hay sự việc có bền không?
.....Nguyễn Gia Linh.....
CÓ NHỚ KHÔNG ?
Việc khó gắng làm ắc phải xong
Cần lao ra sức lúa đầy đồng
Vịt nuôi mấy vạn nào cần đếm
Gạo thóc trăm bồ chẳng phải đong
Thất bại cuộc đời tô sắc tím
Thành công sự sống đượm màu hồng
Một mai giàu có ta sung sướng
Cái thuở nghèo hèn hỏi nhớ không ?
.....LEHONG......
THẤT TÌNH AI
Biển lặn trời đông bỗng nhớ ai
Đôi môi ánh mắt vắng một ngày
Con tim khổ sở dù không muốn
Trí óc điên cuồng chẳng có hay
Một kẻ vô hồn đang định hướng
Thằng khờ ngớ ngẩn ngỡ đâu đây
Lang thang khắp nẻo mà hình bóng
Đang ở nơi nầy ngắm ngất ngây
Cá Mặn
CŨNG BỞI SI TÌNH
Vì tôi mộng mị nhớ thương ai
Vào thở ra than suốt cả ngày
Em hỡi lòng nầy người có biết
Nàng ơi dạ ấy bạn đà hay ?
Buồn tình viễn xứ thân lưu lạc
Tủi phận tha phương kiếp đó đây
Chán nản sự đời ta chuốc rượu
Xị nầy lít nọ uống càng ngây
.....LEHONG.....
TRỘM MẾN NÀNG THƠ
TRỘM MẾN NÀNG THƠ
Bao ngày để dạ mến nàng thơ
Bởi ngại sầu mang mãi cứ khờ
Vẫn biết phương này hai nẻo biệt
Còn mong ngõ ấy một cung chờ
Hằng đêm góp chữ gieo trời mộng
Mỗi sớm gom vần dệt cảnh mơ
Chẳng rõ lòng đây người mấy đặng
Mà duyên chớm khẽ lệch đôi bờ.
.....LPT.....
CHỆCH HƯỚNG
Bởi quá yêu nàng vía thẩn thơ
Nên người cứ ngỡ tớ khù khờ
Ai đâu để ý mà nhung nhớ
Họ chẳng quan tâm mãi đợi chờ ?
Thức trắng canh tàn xây mộng ảo
Ngủ mê suốt tối dệt niềm mơ
Ghét ghen tạo hóa xui ngăn cách
Chệch hướng thuyền duyên khó cập bờ
.....LEHONG.....
BÃO
BÃO
Miền Trung bão đến thảm thương ghê
Biển động cuồng phong cứ ập về
Ruộng rẫy trơ cành trông ngán ngẩm
Hoa màu trốc gốc ngó lê thê
Người lo gió cuốn tan hoang mái
Kẻ sợ sông tràn đắp vững đê
Khấn nguyện trời cao soi thấu hiểu
Tai qua nạn khỏi giúp làng quê!
.....TGV.....
BẢO LỤT MIỀN TRUNG
Sống ở miền Trung họ khổ ghê
Mưa to, lũ lớn kéo nhau về
Nhà tan cửa nát con nheo nhóc
Vườn ruộng hoang tàn vợ thảm thê
Thuỷ điện chánh quyền lo đấp đập
Thôn làng dân chúng cố bồi đê
Còn chi lúc nước dâng đầy ấp
Tràn xuống bao trùm khắp xóm quê !
.....LEHONG.....
NHÀ MỚI SỬA
NHÀ MỚI SỬA
Chẳng đừng ông quyết sửa xong nhà
Gia cố móng nền đổ cốp pha
Xây lại tường bao che chắn gió
Đặt thêm ban bệ chống trừ tà
Bà ưng nhập dạ đôi câu đối
Khách đến vui lòng mấy chậu hoa
Lũ trẻ trong nhà kêu bức bối
Mua xe đời mới chẳng đường ra !
.....Hồ văn Thiên....
MÁI NHÀ TRANH
Vách đất che tranh cũng mái nhà
Nhiều người ngắm nghía tiếng gièm pha
Ngại chi tiếng xấu khi lòng thiện
Chỉ sợ lời chê dạ ác tà
Trước ngõ xoài riêng quằng quả trái
Sau hè bưởi quít trổ đầy hoa
Không quen kẻ lạ xông vào đó
Lạc lối đi vào khó thoát ra
.....LEHONG.....
Subscribe to:
Posts (Atom)