Monday, January 11, 2010

BUỘC LÒNG ANH PHẢI RA ĐI

Anh ra đi trong nỗi lòng quặn thắt
Bởi trong tâm đậm đặc khúc tiêu sầu
Cung nhạc buồn ai oán khắp trời âu
Vì em đã tình sâu...đành cắt bỏ...

Nổi nhớ nhung nảo cân anh vò võ
Vì quá yêu nên chịu khó nhượng nhìn
Bởi người đời đã quá đổi rẽ khinh...
Vì một nửa đã dứt tình phụ gãy...

Ðừng nghĩ rằng anh đây không nhìn thấy
Mà nhẫn tâm đổi lấy một cuộc tình..
Cho oán hờn bao phũ cỏi u linh...
Cho tình nghiã hết bình minh ân ái...

Anh ra đi mong rằng em ở lại...
Với người tình khả ái đã chọn trao...
Chúc cho em được hạnh hỉ dạt dào...
Tình lịm chết vì em đào huyệt tử...

......Cô Ðơn......

Có điều chi làm cho anh giận dữ
Không đoái thương đời nhi nữ lỗi lầm
Xa anh rồi em quặn thắt trong tâm
Niềm riêng chưa tỏa nên âm thầm đau khổ !

Nỗi nhớ nhung khiến cho anh vò võ
Thì tình sầu chưa xóa được trong em
Tiển anh đi dạ tê tái ruột mềm
Còn đâu nữa những ấm êm hạnh phúc !

Phụ rảy tình là một điều sĩ nhục
Với kẻ kia em chẳng chút luyến thương
Biết làm sao khi tình giữa đoạn đường
Anh ly hương để em cô đơn trống trải

Anh đi rồi chỉ có em ở lại
Biết được sao những may rũi trong đời
Bến yên lành anh trọn vẹn ước mơ
Em liệm chết trước giờ lên xe cưới

.......Lehong......

No comments:

Post a Comment