Friday, January 8, 2010

NGÀY ĐÁ BIẾT BUỒN

Tàn một mùa thu chinh chiến
Chiều lở loang.
Anh đã quay về
Ngôi nhà xưa không cửa sổ.
Em
Mắt một con nhìn anh xa lạ.
Trên đôi nạng gổ anh về
Cánh đồng tuổi thơ từ chối.
Gã đàn ông kỳ quặc.
Nửa người lớn và nửa trẻ con..
Dù muốn dù không!?
Chiến tranh có lỗi ?!
Anh trở về
Tạ tội cùng em
Với mọi người...
Bàn tay anh một lần nổ súng.
Anh hiểu rõ lòng người toan tính...
Nên thương mẹ cha
Sinh anh nhầm thế kỷ !
Và thương Em hoang phế tuổi xuân thì.

........Vũ Hòang.......

TRỌN NIỀM TIN

Em nào đâu dám khinh khi
Chàng trai vì nước biên thùy vấn thân
Chẳng may bạc số, vô phần
Đôi chân bỏ lại, xe lăn anh về

Đôi mình nghĩa nặng phu thê
Nguyện thề ngày đó chẳng hề đổi thay
Dù là vạn vật chuyển xoay
Trái tim chung thủy muôn đời khắc sâu

kỷ niệm của mối tình đầu
Dẫu nay phải cảnh bể dâu tang điền
Nhưng anh hảy trọn niềm tin
Một ngày đất nước thanh bình tự do

Tuy nay đã mất hai giò
Hai tay còn lại góp lo xây đời
Anh ơi vẫn có ngày mai
Đừng nên mặc cảm sống đời bi quan !

......Lehong......

No comments:

Post a Comment