Wednesday, January 6, 2010

KHÔNG THỂ QUÊN

Đời là thế ! muốn quên đâu phải dễ
Vết thương lòng hằn sâu mãi trong tim
Không thể quên , nỗi nhớ lại dài thêm
Dẫu buồn tẻ cũng đành phải vậy !

Lúc nghèo nàn , lúc bệnh đau làm sao che đậy.
Giấu nỗi đau , càng nhức nhối thêm hơn
Trời vào đông tim đau buốt từng cơn
Ta cạn nghĩ : Giá mà trời cho chết được !

Ta trở về đây đứng trên cầu ô thước
Mấy ngày qua ta lạc bước giữa đêm đen
Ở phía xa kia đang le lói một ánh đèn
Ta chợt nhớ , không làm kiếp thiêu thân thêm lần nữa !

Giữa dòng sông Tương , đem nỗi buồn ta gột rửa
May ra còn lần nữa để dung thân
Chân bước đi trong chiều vắng bần thần
Còn ai nữa để ta gửi lời thăm hỏi !

Đã qua rồi một thời tim ta nông nổi
Trái tình yêu đắng vậy vẫn cố ăn
Thả lòng mình mãi thơ thẩn dưới trăng
Giờ nhìn lại chỉ bóng mình in dài trên vệt sáng.

........Sương Sương.......

Nhìn trước mắt một tương lai xán lạn
Hảy vui lên chớ chán nản đau buồn
Đừng ngăn dòng dư lệ mãi trào tuôn
Cho nỗi khổ trong buồng tim vơi bớt !

Bởi người ta đã manh tâm đùa cợt ?
Đổ lỗi cho em, gây oan nghiệt chất chồng
Tình dở dang ai đó có vui không
Hay có lúc lại tủi lòng nuối tiếc ?

Thôi người nhé ! khi thốt lời ly biệt
Là suốt đời, trọn kiếp phải chia xa
Tự cho mình quá phong nhả, hào hoa
Anh sung sướng chỉ đàn bà khổ luỵ !

Bởi em đâu được cao sang, quyền quý
Nên vui buồn với mộng mị mà thôi
Chợt giật mình thì mộng đã vỡ rồi
Chì còn em đơn côi trong cuộc sống

Tình yêu đầu cho em bao hi vọng
Người tình đầu là kẻ sớm bội vong
Kiếp nầy thôi, hết duyên nợ vợ chồng
Trong đêm thâu mõi mòn em một bóng !

.......Lehong........

No comments:

Post a Comment