Wednesday, January 6, 2010

KHÔNG THỂ... NHƯNG MÀ...

Không thể nào tôi quên được em !
Những đêm trăng rụng xuống bên thèm
Bên bến sông xưa, em âu yếm :
" Sẽ có một ngày anh bên em "

Bây giờ, em đã cách xa anh
Mộng ước nay đây vỡ tan tành !
Em quên, đâu nhớ chi kỷ niệm ?
Những gì đã có lúc bên anh ?

Không thể, nhưng mà em đã quên ?
Bởi kẻ tôi yêu sống êm đềm
Bên chồng, nặng nợ cùng con cái
Nhắc nhở mà chi, chỉ buồn thêm

........Lehong.......

No comments:

Post a Comment