Em trách sao anh quá phũ phàng !
Tuổi xuân em bụng chửa dạ mang
Anh nỡ đoạn tình xe duyên mới
Cho em hận tủi kiếp hoa tàn
Em trách anh sao quá hững hờ !
Để em cam sống cảnh bơ vơ
Thân em côi cúc không nhà ở
Nay phải mang thêm đứa con khờ
Em trách anh rồi, trách Trời cao
Gây nỗi truân chuyên phận má đào
Đời đời , kiếp kiếp luôn đau khổ
Bao giờ mới hết đoạn, ly, sầu ?
........Lehong.......
No comments:
Post a Comment