Phố vắng chiều mưa lặng bước buồn,
Đường về thấm lạnh bóng cô đơn.
Mưa giăng khắp lối nhoà hoen mắt,
Rơi ướt dòng đời lạnh buốt hơn.
Từ lúc em xa vắng cuộc đời,
Đoạn trường da diết lắm em ơi!
Con tim hóa đá, mùa xuân chết,
Lạc lõng hồn ta tựa sóng khơi.
Cách biệt đôi đời thôi nhớ mong,
Bên kia em có sắc se lòng?
Hay em ôm kín vào giấc ngủ,
Vĩnh viễn đi về với sắc không?
Phố vắng gợi lòng thêm chứa chan,
Mưa rơi nặng hạt bước chân hoang.
Tình mình ví tựa như bong bóng,
Rớt xuống bên thềm bóng vỡ tan...
....Minh Tấn 10/16/09.....
NHỚ VỀ EM...
Mưa rơi hay giọt lệ tôi buồn ?
Tủi phận đời mình sống lẻ đơn
Lê bước phong trần không định hướng
Đông về thêm buốt giá nhiều hơn
Em không còn nữa ở trên đời
Kỷ niệm còn đây thương nhớ ơi !
Xuân đến nhưng hồn tôi đã chết
Tôi em khoảng cách xa ngàn khơi
Thương em nhưng đã hết chờ mong
Phong kín hình em tận cõi lòng
Nhung nhớ đêm dài tôi mất ngủ
Hỏi rằng em có biết hay không ?
Ngày đêm mưa nắng mãi dầm chan
Cứ ngỡ là mình lạc cõi hoang
Thương nhớ em yêu tình chẳng nhạt
Nhưng Trời đày đọa phải ly tan
......Lehong......
No comments:
Post a Comment