Wednesday, January 6, 2010

BỖNG MỘT NGÀY

BỖng một ngày tôi soi gương nhìn mặt
Thấy mình già đôi mắt đã mờ thâm
Mái đầu xanh nhuộm bạc bởi phong trần
Cuộc sống đó với bao phần trắc trở

Bỗng một ngày tôi mơ mình trẻ lại
Đựợc cưng chìu trong tay mẹ nâng niu
Theo bước cha dỏi bước sáng trưa chiều
Ôi hạnh phúc những ngày còn cha mẹ

Bỗng một ngày tôi thấy mình đã lớn
Tim rộn ràng ấp ủ bóng hình ai
Để nhớ nhung thương nhớ những đêm dài
Và trong mộng mơ ngày hạnh phúc

Nhưng trớ trêu chỉ là niềm tủi nhục
Người tôi yêu đã đến lúc xa tôi
Vì ngu khờ nên trót cả cuộc đời
Ôm ấp mãi tình người vong phụ

........Lehong.......

No comments:

Post a Comment