BÓNG PHÙ VÂN
Đôi khi nhìn lá úa ngoài sân
Hỏi có gì vui với cõi trần?
Giọt nắng thì khô cằn mái tóc
Cơn mưa lại ướt đẫm bàn chân
Đi hoài mới tới bờ sinh tử
Bước mãi chưa qua cửa oán ân
Ngày tháng cứ như dòng nước chảy
Mà đời người tựa bóng phù vân...
dp
MAY MẮN
Lá vàng rơi rụng ngập đầy sân
Chẳng chút luyến lưu chốn bụi trần
Đau khổ chất chồng trên tóc bạc
Nặng nề bám chặt xuống đôi chân
Bản thân chẳng tạo điều thù hận
Cuộc sống lắm lần thọ nghĩa ân
Quá nửa kiếp người còn tại thế
Như là hoạn nạn gặp long vân
LEHONG
No comments:
Post a Comment