Trời giông tố giòng sông đục nước
Thương yêu nhiều có được gì đâu
Đời người một kiếp bể dâu
Trăm năm dĩ vãng nát nhàu thời gian
Tìm quên lãng bước chân vội vã
Nửa kiếp người ta đã đi qua
Cuộc đời sao lắm phong ba
Dư âm ngày cũ nhạt nhòa chiều rơi
Trong tâm khảm nỗi đau vô tận
Biết về đâu oán hận chất chồng
Đời người có có không không
Thoắt trông đã thấy má hồng nhạt phai
Nuôi hy vọng để rồi tuyệt vọng
Xa tầm tay trông ngóng bao ngày
Nỗi buồn đọng lại nơi đây
Buồn trông cánh nhạn hao gầy dáng xuân .
.....SuongSuong.....
Bao ngày qua vừa mừng vừa sợ
Sợ lòng em sớm Sở chiều Tần
Lòng luôn đầy những bâng khuâng
Muôn vàn đau khổ riêng phần anh mang
Cò điều chi làm em chán nản
Sơ hương tàn, phấn nhạt bờ môi ?
Thời gian ai cũng vậy thôi
Hoa tàn vì bỡi dập vùi nắng sương !
Trong tình yêu lúc thương khi giận
Làm đối phương ruột số từng cơn
Thương, nhưng lòng cứ ngại ngần
Sợ người từ chối nhận phần đớn đau
Thôi em nhé ! Bể dâu số kiếp
Hảy yêu đi cho kịp thời gian
Tuổi em có chút muộn màng
Có anh bên cạnh cưu mang trọn đời
.....Lehong......
No comments:
Post a Comment