Thursday, December 31, 2009

CHUYỆN ĐỜI TÔI 24

Sau đúng một tháng nằm tại bênh viện Lebanol để điều trị, những ngỡ sau khi xuất viên mình sẽ khoẻ lại hẳn, nhưng buổi chiều vừa về đến nhà thì tối hôm ấy mình lại khủng hoảng tinh thần.

Tự nhiên mình bỗng nỗi cơn cuồng loạn, cứ ôm giường nằm nín thở để tìm lấy cái chết, suốt đêm cứ đi tới đi lui khiến gia đình không sao ngũ được.

Giữa lúc tuyết đang đổ xuống trắng xóa mặt đường thì mình chân không, không áo lạnh đòi chạy xuống đường, hoặc nhảy lầu tự tử.

Những người thân mình cũng không cho họ lại gần, trong đầu óc miêm man nghĩ mình sẽ nỗi cơn điên bất thình lình và có thể gây thiệt hại cho người thân. Cuối cùng gia đình phải gọi cấp cứu để đưa mình trở lại nhà thương.

Trong phòng mình đã nhảy đâm vào tường để được chết, nhưng bởi vách làm bằng loại giấy cứng nên không xãy ra điều gì.

Đến khi cô y tá kêu ra ngoài để ghi lý lịch, mình đã xô bàn giấy của cô y tá và hành hung cô ta nữa.

Hai người Security bắt giữ mình lại và suốt đêm đó họ trói hai tay và chân vào giường, cho uống thuốc để mình ngủ. Sáng lại gia đình vào thăm thấy cảnh nầy nhưng vợ mình không dám mở ra vì hai người bảo vệ vẫn luôn canh trước cửa phòng.

Mình tự mằn mò mở được hai tay và chân, bảo vệ thấy nhưng họ không nói gì, mình lại xuống giường làm mấy động tác thư giản và bước tới bước lui, đi lại trong phòng

Sau cùng mình nhờ họ dẩn đi phòng vệ sinh. Như vậy tâm thần mình tạm ổn định lại, nhưng bác sĩ quyết định cho mình nằm lại để chửa trị về tâm lý.

Cơn bệnh giảm dần, mình có thể bước ra đi dạo ngoài hành lang. Các y ta đã vỗ tay vui mừng vì nghĩ là mình đã thoát qua cơn nguy hiểm.

Khi dạo quanh bệnh viện mình lại gặp những bệnh nhân vừa mới chết được tải đi nơi khác làm mình kinh hải. Khi về đến phòng không hiểu nghĩ như thế nào bỗng dưng mình viết thư trối trăn nhắn lời lại với Vợ và các con trước lúc mình từ biệt gia đình.

Bác sĩ Hoàng vào thăm bệnh, thoáng thấy bức thư mình viết biết mình đã trở chứng lại nên gọi Bác sĩ chuyên khoa đến làm nhiệm vụ. Bác sĩ đã làm các khám nghiệm như gỏ chân, đem chụp hình đầu......V.....V.....

Trước bác sĩ dự định hai ngày sau là có thể xuất viện được, nhưng với hiện tình nầy mình phải chịu tiếp tục điều trị

Thời gian kéo về điều trị hơn nửa tháng mình được xuất viện về nhà, nhưng giấc ngũ vẫn không đến được với mình. Cầm cuốn sách lên đọc thì cảm thấy muốn ngủ nhưng khi bỏ cuốn sách rồi thì hai mắt mở trao tráo.

Hằng đêm vẫn thức trắng canh thâu, cứ nằm xuống chừng 5 phút thì lại đứng dậy đi tới đi lui trong phòng. Có lúc thấy như trời đất chuyển xoay tối đen như mực, tâm hồn như lâng lâng bay bổng, may mà mình còn có chút lý trí bấm ngay remote của truyền hình. Hình ảnh hiện lên và hồn mình bắt đầu quay trở lại hiện thực

Y tá vẫn đến chích thuốc trị bênh phổi cho mình mỗi tuần 3 lần. Như thường lệ có lúc thân nhiệt mình lên đến 102 độ F, người y tá ngần ngại chích và hỏi ý mình.

Khi còn trong bênh viện nhiệt độ có lúc đến 103 độ F nhưng trong đó họ vẫn tiêm thuốc mà không có gì nên mình đồng ý cho y tá chích
Y tá vừa rút kim ra xong, bỗng nhiên mình thổ huyết rất nhiều lại thêm đi tiêu ra máu đen mà rất hôi thúi, Y tá hốt hoảng gọi cấp cứu và chuyển mình vào bênh viện North Central
Bênh viện phải tiếp máu và đem vào phòng đặc biệt theo dõi

Khoảng 10 ngày sau mình được ra về, lần nầy thì người thấy dễ chịu hơn nhiều, có thể lúc ói mữa và tiêu ra máu đen đã giúp cho mình bình thản trở lại. Ngủ được và ăn chút đỉnh, nhưng vẫn sợ khi ai để những vật bén, nhọn gần mình và lúc trên lầu nhìn xuống đường xuyên qua cửa sổ làm mình sợ hải hơn.

Có lúc soi mình trước tấm gương với thân thể tiều tuỵ, hai mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, mình cứ sợ cơn điên loạn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Có hôm bọn trộm rình nhà, mình phát hiện được ở cửa sổ câu thang thoát hiểm nên vội vàng đập vào cửa và la lớn cho chúng sợ hải bỏ chạy.
Đứa con gái giật mình tỉnh giấc, cứ ngỡ mình nỗi cơn điên nên nó gọi 911 báo cấp cứu, và mình phải đính chánh kịp thời báo là có người rình nhà nhờ Cảnh sát đến truy tìm......

........lEHONG.........

No comments:

Post a Comment