Wednesday, December 30, 2009

CŨNG ĐÀNH

Nghẹn lòng nói chẳng thành câu
Tình ta tan vỡ vì đâu hỡ người ?
Lẽ nào lại bỡi do trời
Hoa tình vừa nở đang tươi bỗng tàn

Nhớ ai héo ruột bầm gan
Cũng đành im lặng hai hàng lệ rơi
Dẫu sao xa cũng xa rồi
Tưởng đâu tình mộng một đời có nhau

Nào ngờ... không hiểu vì đâu?
Đang vui bỗng hóa bể dâu chia lìa
Đêm nằm giấc ngủ chẳng về
Nhớ ai sao lệ dầm dề gối chăn

Hẹn nhau rằng sẽ trăm năm
Cho dù cách trở xa xăm cũng chờ...
Phải chăng tôi quá dại khờ
Tin người tin cả tình thơ hảo huyền

Hay là mình chẳng nợ duyên
Một đời phận bạc truân chuyên má hồng
Tôi về quên hết tình nồng
Xóa tình thư cũ để không vướng lòng.

.....Sương Sương....

Bằng như duyên nợ không xong
Cũng mong em được tấm chồng cao sang
Từ nay xa cách đôi đàng
Chúc cho ai đó trăm năm bạc đầu !

Còn anh mang khối tình sầu
Nhắc anh nhớ lại biển dâu cuộc đời
Vì sao ta lại chia phôi
Để đêm trăn trở tình đời bạc đen !

Dù rằng cũng có đôi phen
Anh buồn, em giận bởi ghen nghi ngờ
Nhưng tình vẫn đẹp như thơ
Đôi ta ướp mộng, ươm tơ sum vầy

Trời trong bổng nổi gió mây
Mang theo dông tố đọa đày chúng ta
Anh nào có thói trăng hoa
Mà em lại bảo anh đà phụ em ?

Khiến đêm gối chiếc ướt mèm
Mất ăn, thiếu ngù thâu đêm hận sầu
Sông Ngân ai giở nhịp cầu
Cho Ngưu với Chức phải sầu ly bôi ?

.......Lehong......

No comments:

Post a Comment