Sau thủ tục khám sức khỏe xong, thông thường như các HO trước thì chỉ độ vài ba tháng là họ sẽ nhận được giấy báo có chuyến bay sang Mỹ.
Vì tưởng như thế, nên thời gian nầy thì mình và gia đình tạm nghỉ ngơi dưởng sức, dự định mời một giáo sư Anh văn về dạy riêng cho cả nhà, nhưng ngại bởi tiền công quá đắc, hơn nữa tiền dành dụm của mình chẳng còn được nhiều nên đành thôi. Mặc dù bạn bè và thân nhân nói là nếu mình mở lời là họ sẽ sẵn sàng giúp đở
Vì không tiện liệu được đời sống mình khi qua Mỹ sẽ ra sao ?. Mấy đứa em đi trước nó lúc ở Newyork, khi ở bên chị vợ tận Oregon rồi bay về lại Pennsylvania vì công việc may hàng lúc có khi không, hơn nữa mấy chủ hàng thường hay gạt công của các tay em bằng cách hạ giá hay giựt luộn tiền công, khiến cho các tay em điêu đứng.
Do vậy, vợ chồng mình không dám mượn của ai hết vì trót mang ơn mà không hoàn trả được thì mình sống sao an tâm !
Mãi đến gần 8 tháng sau thì họ mới gọi cho đăng ký chuyến bay. Lúc đưa danh sách xin định cư mình đã chọn hai nơi ;
_ Một là Newyork : Nơi mấy đứa em đã làm xong giấy bảo trợ cho mình trước đây
_ Hai là California : Nơi có đông cộng đồng người Việt sống và thằng bạn của mình đã nhờ xong một hội từ thiện bảo trợ.
Quyết định cuối cùng của việc Hội đồng xuất cảnh là mình phải định cư Newyork, nơi có người thân ruột thịt của mình cư trú
Chuyến bay theo ấn định là 4 giờ chiều ngày 29 tháng 6 năm 1995 và mình đăng ký xe du lịch để đưa đến phi trường. Thay vì phải hợp đồng đi lúc 12 giờ trưa để lên đến nơi còn lo các thủ tục xuất cảnh thì mình lại hẹn lúc 2 giờ chiều
Khi về đến nhà thân nhân mới bảo đi như vậy là không kịp, buộc lòng mình phải xin hẹn lại 12 giờ trưa
Hôm ấy trời mưa tầm tả, mình chạy đi lấy hẹn, khuân hành lý ra xe mà thân mình ướt đẩm vì mưa. Hành lý của gia đình đơn giản chỉ gói gọn trong một Vali nhỏ mà thôi. Trong đó võn vẹn mỗi người hai bộ quần áo và một mớ bánh, kẹo để làm quà cho thân nhân
Chuyến bay với chiếc KLM của Hà Lan từ Sai gòn ghé qua Mã lai độ một tiếng đổ xăng và bay suốt sang tận phi trường Amsterdam. Phi cơ bay với độ thật cao khiến cho mình và các cháu bị áp xuất không khí làm nhức cả hai tai, chảy nước mắt dầm dề, mặc dù mình đã chuẩn bị sẵn kẹo chewin gum để nhai khi phi cơ bay cao, thêm vào đó lấp vào tai máy nghe nhạc nhưng vẫn không tránh khỏi bị ù tai
Đến 5 giờ chiều Newyork, khi phi cơ từ từ hạ cánh xuống phi trường, từ trên cao nhìn xuống ta có thể thấy toàn cảnh cả thành phố : Đèn xanh đõ, vàng tìm tỏa sáng rực ở những building cao tầng đến khắp cả đường phố, pha với những ánh đèn của các chiếc xe đang kéo dài lê thê trên đường phố, những hàng cây xanh xen lẩn nơi phố thị thật đẹp vô cùng. Thật không hổ danh là thành phố của nền kinh tế thế giới, một thành phố không bao giờ yên ngủ
Làm xong thủ tục nhập cảnh thì mấy đứa em đã đón sẵn ngoài cổng phi trường, chúng đón về đến nhà vào khoảng 11 giờ đêm. Gia đình đã chuẩn bị tiệc khoảng đải thân nhân vừa mới đoàn tụ nơi đất khách quê người
........Lehong........
No comments:
Post a Comment