Wednesday, December 30, 2009

CHUYỆN ĐỜI TÔI 23

Chúng tôi tạm nghỉ ngơi một ngày cho lợi sức, vì suốt trên hai mươi tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay khó lòng mà ngủ được, bởi không quen với thời gian thay đổi đột ngột cách nhau nửa quả địa cầu

Đến ngày sau là thứ bảy, chúa nhật tiếp đền là ngày Lễ độc lập của Hoa kỳ nên các cơ quan chánh phủ không có làm việc
Mãi đến ngày 05 tháng 07, em tôi mới dẩn chúng tôi xuống hội bão trợ IRC để nhờ họ giúp đở làm giấy An sinh xã hội và nhận tiền trợ cấp

Lần đầu họ cấp cho mỗi đầu người là ba trăm đồng, tổng cộng gia đình tôi nhận được một ngàn tám trăm đồng. Tiền nầy bao gồm tiền mướn nhà và tiền ăn trong tháng đầu tiên

Bởi tạm ở nhà đứa em mà nó không nhận tiền thành thử tôi dư ra chút đỉnh tiền.

Tháng sau thì hội giới thiệu chổ để mướn nhà. Khi đến coi nhà, trong nhà có tất cả 05 phòng nhưng mỗi phòng quá hẹp chỉ kê đủ cái giường, hơn nữa lại ở lầu năm không thang máy nên tôi không đồng ý.

Sau đó tìm được nơi hai phòng nhưng tương đối rộng rãi ở tầng hai với giá Năm trăm rưởi, nhưng hội bảo trợ không cho mướn vì ngại tôi không đủ tiền đóng. Thế là tôi cậy nhờ người mai mối mướn nhà ở lầu năm, dù một phòng nhưng tương đối lớn lại thêm có thang máy rất thuận tiện cho việc đi đứng, nên tôi đồng ý.

Người làm mối thông cảm chỉ nhận tiền công mướn nhà là hai trăm đồng thay vì một tháng tiền nhà như từ trước đến nay họ vẫn làm.
Tôi phải trả một hơi hai tháng tiền nhà : Một tháng là đóng trước khi vào ở, kèm theo một tháng thế chân (Deposit)

Kế đến, tôi phải nhờ mấy đứa cháu dẩn đi khám sức khỏe lại và làm giấy chứng nhận để các con tôi đăng ký học cho kịp niên học

Vợ và con tôi sức khỏe không có vấn đề, riêng tôi do hồ sơ từ Việt nam và ảnh chụp lại vẫn còn vết nám cho nên tôi buộc phải tiếp tục điều trị

Sau mấy ngày uống thuốc tôi cảm thấy trong người uể oải, mất ăn, thiếu ngủ và trọng lượng giảm sụt, nên bác sĩ đề nghị đưa tôi vào bênh viện Lebanol để điều trị

Suốt một tháng trời ngột ngạt vì bị cách ly với bên ngoài, các con tôi còn nhỏ tuổi nên không vào thăm được.
Thức ăn Mỹ hoàn toàn xa lạ với tôi, họ mang cơm đến với chất lượng đầy đủ nhưng tôi ăn không được vì nhạt nhẽo, vô vị. Tôi chỉ có thể dùng được mấy miếng bánh ngọt, cà phê còn các thứ khác đành bỏ lại thấy mà tiếc

Vấn đề ngôn ngữ là điều làm tôi bị sóc nhất vì thiếu thông dịch viên Việt nam
Bệnh viện chỉ có bác sĩ Hoàng là người Việt, thỉnh thoảng đến hỏi thăm và giúp tôi thông dịch những vấn đế quan trọng .

Mặc dù môn Anh văn tôi có học ở Việt nam nhưng là Sinh ngữ 2, lại không có cơ hội đàm thoại với người nước ngoài nên bây giờ họ nói họ nghe, tôi nói tôi nghe . Sau nầy họ thấy tôi cầm sách tiếng Anh để học, họ hiểu là tôi biết chữ nhưng không nghe và nói rành, thành thử khi cần gì thì họ viết vào một tấm giấy và tôi viết trả lời, nên cũng tạm ổn phần nào....

........Lehong.........

No comments:

Post a Comment