Wednesday, December 30, 2009

THẾ NHÂN BẠC BẼO

Ta lầm lũi với bước chân vội vã
Ta tìm gì giữa xa lạ hoang vu
Trời mênh mông lá rụng , phải chăng thu ?
Hồn ta lạc giữa mây mù một sáng

Kiếp trầm luân một thời ta ngao ngán
Chiều lại về nỗi buồn chán dâng cao
Biết làm sao để lòng bớt cuộn trào
Mượn men cay để quên đời gian dối

Ta chếnh choáng giữa cuộc đời đen tối
Ngàn vì sao vẫn lấp lánh trên trời
Chỉ hồn ta đang lạc giữa chơi vơi
Cơn mộng mị đưa ta về chốn cũ

Nhìn hoàng hôn buông ,sương mù che phủ
Ánh đèn vàng soi bóng chỉ mình ta
Ta về đâu như một kẻ không nhà
Không bè bạn , không người thân bên cạnh

Đêm cứ về gió buốt lạnh thấu tim
Dẫu ngàn năm sau ta vẫn đi tìm
Tấm chân tình giữa thế nhân bạc bẽo ...

......Sương Sương.....

Đường trần ai nhiều gay go lắc léo
Và tình đời lại bạc bẽo như vôi
Còn bạc tiền, còn bè bạn, anh, tôi
Khi rỗng túi họ rời xa né tránh

Em về đâu giữa hoang vu, vắng lạnh
Không tiển đưa _ Dù bạn chỉ một người ?
Em đi rồi nỗi buồn chỉ riêng tôi
Kỷ niệm xưa và khung trời tím ngắt

Em buồn chi ? _Cứ khư khư ôm chặt
Để cho tôi thắc mắc mãi không yên !
Mượn men cay để giải tỏa ưu phiền
Có ai biết tôi đang điên hay tỉnh ?

Hoàng hôn buồn, sương phủ mờ che kín
Lối đi về lòng bịn rịn chia tay
Biết về đâu nơi cuối nẻo đường dài
Và trước mắt cái tương lai không lối

Thu qua rồi bỡi ra đi rất vội
Để Đông về buốt nhói cả con tim
Em đi đâu tôi cũng cố đi tìm
Dù kỷ niệm, ước mơ xa vời vợi

.....Lehong.....

No comments:

Post a Comment