Saturday, May 19, 2018
DẪU BIẾT EM LÀ
DẪU BIẾT EM LÀ
Dẫu biết em là ảo ảnh thơ
Là mây, là gió, cũng là mơ
Là sương kết tụ rồi rơi rụng
Khoảnh khắc thời gian rã dưới mờ!
Đợi chờ, mong mỏi, chỉ mà đau
Bởi có bao giờ chạm được đâu
Nầy mắt, nầy môi, nầy dáng vẻ...
Chỉ là ánh loáng dạ chân cầu
Nhưng thà có được bóng hình em
Ấp ủ sâu vào tận quả tim
Để khô, để tím từ thu ấy
Một chút gì đây tỉnh lại tìm...!
6/1/2017
Nguyễn Thành Sáng
EM HÃY LÀ THƠ
Tôi ví em như một loài chim
Sổ lồng đi mất gắng đi tìm
Nơi nào tổ ấm cho em sống ?
Nghĩ về điều ấy dạ buồn thêm
Em là Phương Hoàng hay chim Sâu
Người đi khiến tôi mãi đau sầu
Sẽ có một ngày em trở lại
Hay là đã mê chốn sang giàu ?
Thôi thì em hãy là nàng thơ
Những khi đêm xuống tôi ngồi chờ
Vui cùng bằng hữu câu xướng họa
Để lại lòng tôi những mộng mơ
Mộng mơ để viết nốt bài thơ
Nàng là gái quê hay tiểu thơ
Mà những ngôn tình sao uỷ mị
Khiến cho lòng nầy phải ngẩn ngơ
Tạm biệt người em tôi Offline
Chuyện tình mình kể tiếp ngày mai
Đau thương vui sướng ta thố lộ
Tâm tình nối tiếp sẽ dài dài
LEHONG
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment