BÊN DÒNG SÔNG CŨ
Rượu không uống thuốc chẳng thèm chơi
Tất cả quẳng đi chán mớ đời
Đôi lúc nhấp men nồng nửa ngụm
Lắm khi nhìn khói lượn từng hơi
Để mong ngất ngưởng trời giông bão
Mà đợi nồng nàn giọt nắng rơi
Cũng chỉ thấy vô vàn nuối tiếc
Và dòng sông nước vẫn đầy vơi...!
dp
KHÔNG THỂ THIẾU
Chẳng rượu không trà bạn khó chơi
Men vô một tí sẽ yêu đời
Cà phê nhấm nháp chừng vài muỗng
Điếu thuốc hít vào phải mấy hơi
Mấy chục năm trời luôn gắn bó
Vài năm sau cuối chớ buông rơi
Thôi thì cố gắng đừng buông thả
Thiếu nó nỗi buồn khó thể vơi
LEHONG
No comments:
Post a Comment