Saturday, April 14, 2018
NỖI BUỒN MÊNH MÔNG
NỖI BUỒN MÊNH MÔNG
Nàng bên ấy bềnh bồng nỗi nhớ
Lặng lẽ ngồi, trăn trở sầu ai
Tấc lòng hướng vọng trời mây
Nỗi niềm héo hắt, đoạn đoài xót xa…
Từ sâu thẳm ngân nga điệp khúc
Bao ảnh hình từng phút trồi lên
Thiết tha! Ôi mối duyên tình
Lại đành thui thủi riêng mình lẻ loi
Để quạnh quẽ, ngậm ngùi u ẩn
Sớm trưa chiều thơ thẩn chơ vơ
Mỏi mòn canh vắng chìm mơ
Khung mờ le lói, vật vờ bóng thu…
Còn ở ta mịt mù lam khói
Dưới ráng tà phủ lối chân đơn
Hồn thương trước mặt chập chờn
Xoa em chẳng được… từng cơn não nề
Yêu da diết ánh thề vạn kỷ
Cứ mãi hoài âm ỉ vấn vương
Đêm đêm thao thức nhìn sương
Bao nhiêu giọt nhỏ, bao buồn bấy nhiêu…
13/4/2018
Nguyễn Thành Sáng
YÊU MÃI MÌNH EM
Lòng buồn thay một chiêu ly biệt
Em xa rồi luyến tiếc không nguôi
Yêu ai thương lắm người ơi
Sao đành vội vã chẳng lời từ ly
Yêu bằng cả con tim, lý trí
Chẳng bao giờ suy nghĩ thiệt hơn
Cớ chi em lại giận hờn
Quay lưng ngoảnh mặt để vương lệ sầu
Anh chẳng hiểu vì sao em giận
Khiến lòng nầy cứ mãi bâng khuâng
Thương em đây chẳng ngại ngần
Cố tình năn nỉ nguồn cơn giãi bày
Bấy nhiêu ngày vì ai đau khổ
Linh hồn nầy chẳng chổ tựa nương
Tình đây nếu đó vấn vương
Quay về lối cũ chung đường ta đi
Trao về người bao lời thành thật
Trên thế gian thương nhất em thôi
Trăng sao dù có đổi dời
Tình không thay dạ muôn đời yêu em
LEHONG
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment