Trôi nổi
Kiếp người trôi nổi tựa mây trời.
Khi hợp khi tan suốt một đời
Trắng mướt lửng lơ làn nắng ấm
Đen sầm u ám giọt mưa rơi.
Vực sâu ngó xuống lòng e ngại.
Đỉnh núi trông lên dạ rối bời
Dâu bể mấy ai chờ với đợi
Mà sao giông tố vẫn không ngơi...?
dp
LÀM SAO SỐNG ?
(Họa loạn vận)
Không phải tai em chắc bởi trời
Thương cho phận bạc khiến mưa rơi
Quanh năm cực khổ chưa hề nghỉ
Suốt tháng nhọc nhằn chẳng thể ngơi
Lòng dạ tan tành thành mảnh vụn
Tim gan vụn vỡ hóa tơi bời
Nhưng mà tai họa luôn chồng chất
Thử hỏi làm sao sống với đời ?
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment