Tuesday, October 30, 2012
DƯỜNG NHƯ – TA ĐÃ VÔ TÌNH
DƯỜNG NHƯ – TA ĐÃ VÔ TÌNH
Vô tình dường thể lãng quên
Rong rêu ngày tháng bấp bênh cuộc đời
Trải qua sóng gió trùng khơi
Chưa ngày tĩnh lặng thảnh thơi an bề
Chạnh lòng bao nỗi tái tê
Bâng khuâng trước cảnh vườn quê ráng chiều
Nghe từng trống vắng cô liêu
Dường như đau nhói, đìu hiu cõi lòng
Đêm trường bấc dội đông phong
Ngẫng qua song cửa sầu đong mắt mình
Nào hay ta đã vô tình
Lãng quên ngày tháng bóng hình yêu thương
Nửa đêm chợt giấc vô thường
Trăng tà chếch bóng bên giường đáo lai.
......NAM KHANH....
Tim nầy trót đã thương ai
Nhưng qua tháng lụn ngày dài lãng quên
Để trăng chếch bóng qua thềm
Khiến người mong ngóng lòng thêm não nề
Con đường cũ, mái trường quê
Mảnh vườn xơ xác tái tê cõi lòng
Lạnh lùng gió bấc mưa đông
Em đã lấy chồng trơ trọi mình tôi
Tình xưa nay dở dang rồi
Người không phụ bạc tại tôi hững hờ
Hay vì tôi quá ngây thơ
Tin nàng chờ đợi nên giờ ăn năn ?
Nợ duyên Nguyệt lão định phần
Thôi ta an phận phân vân làm gì
Bao nhiêu kỷ niệm khắc ghi
Lưu vào nhật ký đốt đi cho rồi
.....LEHONG.....
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment