ĐỜI NGƯỜI TRĂM NĂM
Chẳng có chi vui cũng chẳng buồn
Trăm năm là một chuyến đi buôn
Bán linh hồn chạy theo danh phận
Mua lợi lộc rời bỏ cội nguồn
Bình thản ngó hoa rơi gió cuốn
Dững dưng nhìn lá rụng mưa tuôn
Trên hai vai mỏi mòn quang gánh
Ngàn kiếp vết hằn vẫn rập khuôn…!
.....dp.....
NGHI NGỜ !
Vì sao tôi lại phải u buồn ?
Chồng vợ nghĩa tình tựa bán buôn
Có lúc muốn ra đi biệt xứ
Đôi khi trở lại biết căn nguồn
Vì đâu dang dở người ngồi khóc
Nguyên cớ lỡ làng kẻ lệ tuôn ?
Bởi dạ nghi ngờ nàng phản bội
Đứa con trai út chẳng cùng khuôn ?
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment