Cố Nhân Ơi !
Lòng như lá úa dưới chiều rơi
Đã lỡ trăm năm giấc mộng đời
Mới đó hoa ân tươi sắc thắm
Bây giờ nụ ái nhạt mầu vơi
Người đi hạnh phúc tràn chân biển
Kẻ ở cô đơn ngập góc trời
Đứng lặng bên đường thầm khẽ gọi
Tên nàng có biết ...cố nhân ơi !
CaiBang
THAN TRÁCH
Mỗi lúc nhìn em lệ thắm rơi
Thương ai sớm lận đận đường đời
Trong tim kỷ niệm luôn lưu giữ
Tận dạ bóng hình khó thể vơi
Hoàn cảnh xui người nơi góc biển
Số phần dung rủi kẻ chân trời
Tôi tìm khắp nẻo nào đâu gặp
Chỉ biết than trời trách hỡi ơi !
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment