Nhớ Người
Một bóng chơ vơ ở cuối đường
Trời chiều lất phất hạt mưa sương
Buồn rơi nhỏ Giọt từng đêm Nhớ
Lệ rớt thành dòng suốt kiếp thương
Một bến mơ tan hồn nuối tiếc
Đôi bờ mộng vỡ dạ còn vương
Em xa có chút lòng hoài vọng
Chốn cũ người xưa tận viễn phương
CaiBang
KIẾP PHONG TRẦN
Không nhà không cửa ngủ lề đường
Nắng dãi, mưa dầu kiếp gió sương
Thấy họ mà lòng đây quặn thắt
Nhìn người bỗng dạ cảm yêu thương
Phải chăng kiếp trước gây nên tội
Bởi vậy đời nầy phải nặng vương
Lang bạc giang hồ thân lữ thứ
Rày đây, mai đó sống tha phương
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment