HƯƠNG ĐÃ NHẠT PHAI
Đã trở thành là kỷ niệm trôi
Vòng tay để mất tự lâu rồi
Mây bay quạnh quẽ trên đường phố
Sương phủ đìu hiu dưới núi đồi
Một ánh sao hôm chừng lạc lõng
Nửa vầng nguyệt khuyết mãi đơn côi
Hương nồng dạo ấy giờ tan hết
Hờ hững tìm về đọng mắt môi.
....Tphạm....
XA NHAU NHƯNG VẪN NHỚ
Thời gian lặng lẽ lạnh lùng trôi
Duyên nợ ba sinh đã hết rồi
Lạc lõng mình em nơi cuối phố
Bơ vơ riêng tớ chốn non đồi
Một người nay phải thân đơn độc
Còn kẻ cam đành cảnh cút côi
Nhớ mãi nụ cười và ánh mắt
Thương hoài má thắm mộng làn môi
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment