TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN
Biết nếm thương đau tự thuở nào
mong gì trả được những hư hao
Tiếc chi giữ mãi lời yêu mến
Để phải chờ trông nỗi ngọt ngào
Mộng đã phôi phai theo nắng gió
Mơ rồi nhợt nhạt với trăng sao
Có hơi thở nhẹ vào nhung nhớ
Ngỡ sóng lòng kia lại dạt dào.
....Tphạm....
CỦA HỒI MÔN
Yêu thương chẳng biết tự khi nào
Em đã bù lo những tốn hao
Tình cảm đôi khi như mật đắng
Ái ân lắm lúc tựa đường ngào
Dẫu anh nghèo khó đừng e ngại
Ba mẹ em giàu cũng chẳng sao
Mai mốt đôi mình xây tổ ấm
Hối môn tiền của chắc dồi dào
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment