CUỘC ĐỜI PHÙ PHIẾM
Ai rồi cũng sẽ phải ra đi
Nhìn lại trăm năm đã được gì…?
Những nỗi buồn phiền hằn dưới trán
Bao niềm hạnh phúc đọng trên mi
Bào mòn thể xác vừa tàn tạ
Đẽo gọt tâm tư chớm lỡ thì
Bèo bọt cuộc đời phù phiếm đó
Mà sao vẫn nặng gánh tình si...?
....ĐĂNG PHƯƠNG....
KẺ DẠI SI
Anh đến nhưng đừng có vội đi
Trăm năm dù chẳng có là gì
Vì đau mang nặng trong tâm khảm
Bởi hận đong đầy ở khóe mi
Quạnh quẽ cô đơn khi lớn tuổi
Lẽ loi trơ trọi lúc xuân thì
Đường tình luôn bị người lừa dối
Đeo đuổi theo hoài đúng dại si
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment