Bến vắng
Đã mấy mươi năm sống vội vàng
Từng giờ từng phút chuyến đò ngang
Dòng sông cuối bãi người chưa đến
Ngọn núi đầu ghềnh khách đã sang
Nắng hạ chừng như cơn mộng huyễn
Mưa thu ngỡ tựa giấc mơ màng
Bờ vai trắng xoá sương chiều xuống
Bến vắng đìu hiu sóng mấy hàng…!
dp
ĐÊM ĐỘNG PHÒNG
Phải chăng em chuộng bạc và vàng
Duyên nợ nửa đường sớm dứt ngang ?
Đám hỏi định là khi Hạ đến
Vu quy ước hẹn lúc Xuân sang
Nhưng rồi hờ hững xem không có
Coi bộ lãng sao thấy chẳng màng
Động phòng đêm ấy nàng thối thoát
Trốn đi, thư viết vội đôi hàng
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment