Sunday, November 4, 2012
CHUYỆN CÓ, KHÔNG
CHUYỆN CÓ, KHÔNG
Phương đó còn ai để ngóng trông?
Cười lên cho đẹp nét môi hồng
Đừng rơi nước mắt vì mưa Hạ
Chớ rớt dòng châu bởi gió Đông
Thả nỗi sầu kia hòa với biển
Buông niềm đau ấy quyện cùng sông
Giữ lòng dạ mãi luôn thanh thản
Luyến tiếc làm chi chuyện có, không!...
thnn.
Cũng bằng không !
Có còn chi nữa để mà trông
Một thưở làm ai má ửng hồng
Kỷ niệm còn in trên tháng hạ
Nỗi niềm thêm lạnh ở mùa đông
Rũ sầu cô độc mây về núi
Man mác muộn phiền gió ghé sông
Người bỏ ta đi chẳng thể giữ
Cho dù níu lại cũng bằng không ?!
Tphạm
CÓ NHƯ KHÔNG
Còn chi đâu nữa để chờ trông
Ngày lễ tình nhân tặng đóa hồng
Chẳng thể đón đưa khi nắng hạ
Không còn đợi rước lúc tàn đông
Người nơi thành thị xuôi miền núi
Kẻ chốn thôn làng ngược bến sông
Đôi ngã đường đời nay cách biệt
Nên tình tuy có cũng bằng không
.....LEHONG.....
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment