Friday, November 16, 2012
ĐỜI NGƯỜI TRAM NĂM
ĐỜI NGƯỜI TRAM NĂM
Chẳng có chi vui cũng chẳng buồn
Trăm năm là một chuyến đi buôn
Bán linh hồn chạy theo danh phận
Mua lợi lộc rời bỏ cội nguồn
Bình thản ngó hoa rơi gió cuốn
Dững dưng nhìn lá rụng mưa tuôn
Trên hai vai mỏi mòn quang gánh
Ngàn kiếp vết hằn vẫn rập khuôn…!
.....dp.....[/color]
CỨ NHƯ KHUÔN
Vết hằn nếu có chẳng nên buồn
Và rủ khổ sầu tránh bán buôn
Hãy quẳng tự ti vào một xó
Rồi quăng chê chán ở trên nguồn
Cạn chung rượu chữ nhìn thơ chảy
Nâng chén trà vần ngắm tứ tuôn
Thi phú mỗi ngày vơi cuộc sống ...
Gạo tiền cơm áo cứ như khuôn
.....tonnuthihanh.....
ĐÀN BÀ LÀ THẾ !
Vợ bỏ rồi thôi tớ chẳng buồn
Tình xưa bởi kẻ bán người buôn
Khi yêu chẳng rõ về gia tộc
Lúc cưới cũng không biết gốc nguồn
Toại nguyện ước mơ em đã khóc
Thỏa nguyền giấc mộng lệ nàng tuôn
Đời nay phụ nữ là như thế
Cả vạn ngàn người giống hệt khuôn
.....LEHONG......
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment