Cơn mê
Tôi vẫn còn thương ghét quá nhiều
Nên đời thanh thản chẳng bao nhiêu
Ưu phiền tựa bóng mây vân cẩu
Xót xa như con nước thủy triều
Bỏ xuống lửa hương buông mộng mị
Cầm lên nhan sắc bỏ thiên kiều
Cứ quay cuồng giữa cơn mê đó
Quên cả thời gian nắng ráng chiều..!
dp
NUÔNG CHIỀU
Vì tôi trót lỡ mến thương nhiều
Đáp trả chân tình chỉ bấy nhiêu !
Nàng sống cao sang nơi Điện ngọc
Người sinh quyền quí chốn hoàng triều ?
Không xinh đẹp lắm như Chức Nữ
Cũng chẳng kém thua Ả Thuý Kiều
Bởi thế tớ vô cùng sủng ái
Điều chi đành phải ráng nuông chiều
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment