THƠ NGÂY ĐẾN VÔ TÌNH
Mùa xuân chầm chậm kéo qua đây
Nhè nhẹ làm rung chiếc lá gầy
Nắng sớm đã phai trên mái tóc
Sương chiều vừa đọng dưới cành cây
Nọ vài bóng mát đôi làn gió
Kia những cơn mưa một vũng lầy
Tất cả chỉ là màu trắng đục
Vẻ hồn nhiên đến độ thơ ngây…!
....dp....
NGÂY DẠI
Xa vắng lâu ngày ghé lại đây
Trông em hình vóc có hơi gầy
Bán buôn ế ẩm hao nhiêu chỉ
Bài bạc thua rồi lỗ mấy cây ?
Cũng bởi đam mê chơi quá trớn
Tại vì ham muốn mới sa lầy
Vì ai khiến đó ra nông nổi
Hay chính lòng người quá dại ngây ?
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment