ĐÃ MỜ BÓNG NGUYỆT
Một dải ngân hà đã cách chia
Uyên ương gẫy cánh phải tan lìa
Nhớ thương vẫn đợi mưa Ngâu ấy
Yêu dấu đang chờ nắng Hạ kia
Có phải thiên đường trong khoảnh khắc
Để cho nước mắt mãi đầm đìa
Dư âm của dạo thời xa ngái
Cũng đủ lu mờ bóng nguyệt khuya.
....Tphạm....
VÌ ĐÂU DANG DỞ ?
Vì đâu đôi lứa phải phân chia
Tình nghĩa phu thê sớm đoạn lìa
Buồn khổ gieo mang cho kẻ khác
Âu sầu liên luỵ đến người kia
Lỗi lầm tí xíu như ao nước
Sai quấy nhỏ nhen tựa cái đìa
Ai nỡ phanh phui cho lớn chuyện
Dở dang trằn trọc những đêm khuya
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment