GIỌT NGẮN GIỌT DÀI
Một tách cà phê uống với đời
Như dòng sông nước vẫn đầy vơi
Hương bay loáng thoáng chừng lơ đảng
Khói lượn êm đềm dáng lả lơi
Khi ngọt lịm bên lề phố vắng
Lúc nồng nàn giữa sóng trùng khơi
Giọt dài giọt ngắn rưng rưng đó
Lặng lặng mà rơi chẳng nửa lời…!
dp.
CHẲNG NÓI NÊN LỜI
Buồn tình uống rượu để quên đời
Những tưởng nỗi sầu có thể vơi
Lúc kẻ tôi yêu không đoái tưởng
Khi nàng giận tớ nỡ buông lơi
Ngỡ là về sống nơi quê Ngoại
Nào biết theo Bồ vượt biển khơi
Mười mấy năm rồi giờ tái ngộ
Nhìn nhau mà chẳng nói nên lời
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment