CHIỀU ĐÔNG
Một buổi chiều tàn phảng phất mưa
Mình em lặng lẽ tựa thân dừa
Môi hồng thuở ấy đương còn dệt
Tóc mượt giờ này hẳn chẳng đưa
Nỗi nhớ sầu ôm dồn vẫn mộng
Niềm thương chứa đọng nói sao vừa
Da mồi điểm bạc lòng vương vấn
Bởi thế hương tình cứ vội xưa
....Bùi Văn Thanh....
NÓI MẤY CHO VỪA
Hôm nào hai đứa tránh trời mưa
Em nép vào tôi dưới gốc dừa
Từ đó chung đường ta sánh bước
Để rồi đến lớp đón và đưa
Thời gian tàn phá niềm nhung nhớ
Năm tháng xóa mờ kỷ niệm xưa
Dẫu biết người ta nào đoái tưởng
Nhưng yêu biết nói mấy cho vừa
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment