BÊN BỜ HIU QUẠNH
Gánh nặng trên vai vẫn gánh gồng
Mà đời là bóng tối mênh mông
Ôi giây phút góc trời ven biển
Hỡi tháng ngày đầu núi cuối sông
Vạn cỗ ấy bao miền ảo mộng
Thiên thu này mấy cõi hư không...?
Sao ta thui thủi bờ hiu quạnh
Để nắng chiều phai mái tóc bồng….!
...dp...
SỐ NGHÈO
Đôi vai trĩu nặng gánh và gồng
Đời Mẹ mãi còn cảnh quạnh mông
Bởi Tía lưới chài nơi biển cả
Vì anh đánh cá ở đầu sông
Mọi người vất vả tiền luôn thiếu
Cả bọn gian nan bạc vẫn không
Tháng tới con, dâu sanh cháu nhỏ
Lại thêm vai cõng với tay bồng
.....LEHONG......
No comments:
Post a Comment