KHẮC KHOẢI SẦU
Tôi mãi từng đêm khắc khoải sầu
Ngồi nhìn thăm thẳm suốt canh thâu
Vầng trăng khói tỏa in dòng nước
Rặng liễu sương mờ đẫm giọt châu
Nỗi nhớ bao ngày còn gánh nặng
Niềm thương một thuở vẫn hằn sâu
Mà sao đành hởi bao hoài niệm
Đã vội tàn phai úa nhạt màu.
.....LPT.....
TRỌNG PHÚ KHINH BẦN
Từng đêm thao thức dạ ưu sầu
Hồn vía như là bị tóm thâu
Sính lễ bên nàng đòi ngọc quý
Vu quy họ gái muốn trân châu
Tâm hồn đau đớn như dao cắt
Tình cảm tổn thương bị rạch sâu
Trọng chữ bạc tiền hơn lễ nghĩa
Nên duyên hai đứa sớm phai màu
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment