DUYÊN THƠ
Nặng nợ trong hồn một chữ duyên
Vui câu xướng họa mặc sang hèn
Nguồn thơ đẫm sắc ngàn hoa thắm
Mạch tứ tràn hương vạn đóa sen
Cảm chốn hồng trần còn thắp mộng
Thương người nghiên bút vẫn chong đèn
Phong lưu cốt cách lời tao nhã
Hòa một tình Thi- lạ vẫn quen.
.....Nguyên Anh.....
TÌNH NGHÈO
Tôi, em chắc có nợ tiền duyên
Gặp gỡ yêu nhau chẳng ngại hèn
Dẫu biết không xinh như Cúc trắng
Nhưng mà thanh đạm tựa hoa Sen
Đêm đêm khi tớ ngồi coi sách
Tối tối lúc nàng vá trước đèn
Hai đứa đã từng rơi cảnh khổ
Nên đời lao nhọc riết thành quen
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment