DỞ DANG
Xa cách lâu rồi chẳng thể vơi
Dòng châu đã cạn nợ duyên đời
Tình nồng đã đoạn sầu ân ái
Duyên thắm đành phai mộng lả lơi
Những lúc hoài mong dâng khóe mắt
Là khi nhung nhớ ngập bên trời
Một vùng kỷ niệm mùa mưa cũ
Ngưu Chức tương phùng giọt mãi rơi.
.....Nguyên Anh.....
DANG DỞ
Tình tôi với bậu chẳng hề vơi
Chẳng có cái duyên sống trọn đời
Dẫu phải đôi mình sầu cách biệt
Dù là hai đứa giận buông lơi
Do vì nghịch cảnh em quê lạ
Cũng bởi trái ngang tớ cuối trời
Luyến nhớ một thời ta sát cánh
Thương buồn lã chã hạt châu rơi
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment