Le Lói
Đời buồn vẽ mãi chẳng nên thơ
Phí cả công em khắc khoải chờ.
Chấm phá loằng ngoằng dây trói mộng,
Màu mè sặc sỡ áo che mơ.
Con thuyền mất lái, tay chèo đuối,
Sự thật vô tình, cái mặt ngơ.
Mỗi chiếc khăn ai le lói thắm
Hình như vẫn vẫy ở trên bờ.
.....TK.....
THI SĨ NẰM MƠ
Thi sĩ không tiền hết ý thơ
Cổ khan, đói bụng phải ngồi chờ
Hiu hiu gió thổi đôi mi nhắm
Tí tách mưa rơi chợt ngủ mơ
Thoáng thấy nàng Tiên trong giấc mộng
Giật mình thấy vợ mặt ngu ngơ
Tưởng là xuất thế lên cung Quảng
Đâu biết ra khơi lạc bến bờ
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment