Người đi mà cảnh u hoài .
Từng trong giây phút mắt vời vợi mong !
Khoảng trời bỗng ập sang đông ,
Hàng dâm bụt ,lối đi chung ...ngỡ chừng ...!
Cố quên mà dạ chẳng đừng ,
Dẫu cho tất cả dửng dưng với mình !
Từ hôm bên ấy tưng bừng ...
Bên này liệm chết mối tình đơn phương !
Xe hoa bên ấy lên đường ,
Mang theo một khối u buồn tiển chân !
Sáng nay có kẻ đến thăm ,
Giật mình !_tưởng đã trăm năm trở về !
Bỗng nghe hụt hẫng bốn bề ,
Chừng ai xé rách vết chờ ... ngỡ quên !
Có nỗi buồn chẳng biết tên ,
Chợt đi ,chợt đến _ dở dang cả đời !
Nỗi riêng khó thể diễn lời ,
Chỉ nghe ấm ức _ tơi bời trong ta !!!
...Hoàng Thị...
CẢM ĐỀ 2
Từ đâu vẳng lại tiếng ca
Nghe như ai oán thiết tha não nề
Người đi năm ấy chưa về
Nơi xưa vắng lặng bốn bề quạnh hiu
Ngỡ là lòng đã lãng quên
Sao tim vẫn mãi không tên nỗi buồn
Hàng rào dâm bụt vấn vương
Hàng cau ngày ấy trong vườn còn xanh
Thế mà nay chỉ mình anh
Người ta chẳng nhớ nên đành lìa xa
Hôm nay có khách đến nhà
Giật mình cứ tưởng "người ta' quay về
Nay em êm ấm phu thê
Lo chồng hôm sớm. bộn bề con thơ
Thì đâu có rảnh thời giờ
Bận tâm suy nghĩ vẫn vơ chuyện đời
Năm xưa dĩ vãng qua rồi
Đừng nên khơi lại khiến ai đau lòng
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment