Chiều qua phố thị gặp người dưng
Muốn ngỏ đôi câu quá ngại ngùng
E thẹn bước đường khi sánh bước
Nghẹn ngào chung lối lúc về chung
Con tim hòa nhịp dường xao xuyến
Ánh mắt trao nhau nỗi ngập ngừng
Định mệnh khiến xuôi lần gặp gỡ
Hỡi lòng? Sao lại nhớ người dưng.
....Nam Khánh....
NHỚ NGƯỜI DƯNG
( Họa thơ NAM KHÁNH)
Qua phố gặp người mắt dửng dưng,
Lại thêm thơ họa ngặt vần “ngùng”.
Phải là thân thiện, đâu xa lạ,
Không cứ ruột ra mới được chung.
Phải chuyến nhàn du cùng một hội,
Không cùng huyết thống biết đâu ngừng.
Xa xôi kết nghĩa người quen ấy,
Cho cuộc tương phùng hết dửng dưng.
....HÀN TÂN....
CƠ DUYÊN
Lần trước không quen cứ dửng dưng
Tiếp sau lại thấy…ngại và ngùng
Tình cờ phố ấy cùng đi đến
Trùng hợp hè này sánh bước chung
Bỗng chốc con tim tăng nhịp đập
Tự nhiên hơi thở gấp không ngừng
Cơ duyên trời đã cho liền gặp?
Xao xuyến, chẳng còn muốn dửng dưng!
....Lê Trường Hưởng....
NƯỚC LÃ NGƯỜI DƯNG !
Chúng mình đâu phải chổ người dưng
Bởi cớ làm sao em ngượng ngùng ?
Mấy bận xem phim ngồi kế ghế
Bao lần dạo phố tựa vai chung
Hôm nay gặp mặt như hờ hững
Bữa trước nắm tay chẳng sượng sùng
Hôn sự mẹ, ba, em thuận ý
Thì anh nào nước lã người dưng ?
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment