Đổ vỡ duyên phần dạ thấy đau
Buồn ơi bám víu đến khi nào
Ông trời nghiệt ngã bao lâu nửa
Tạo hoá dày vò mãi thế sao
Để kẻ cô đơn càng thiếu thốn
Cho Đời quạnh quẽ cứ dâng trào
Khao tình khát nhớ rên khe khẽ
Một mảnh hồn hoang tiếp tục gào
....Cá Mặn.....
CHỚ NÊN UẤT HẬN
Em buồn anh cũng khổ vì đau
Tình đến rồi đi tự lúc nào ?
Lời hứa trăm năm cùng chị Nguyệt
Câu thề vạn kiếp có muôn sao
Lỡ làng chồng vợ người sầu khổ
Dang dở phu thê kẻ lệ trào
Thôi nhé! đôi mình dù cách trở
Chớ nên uất hận mãi kêu gào
.....LEHONG....
No comments:
Post a Comment