MÊNH MÔNG RU LẠI
Một thời đưa đón cũng bằng không
Rồi những niềm đau thêm chất chồng
Hiu hắt đường dài mưa cuối hạ
Tiêu điều phố vắng nắng đầu đông
Ra đi còn mãi nhiều ngây ngất
vẫn để nơi kia những ấm nồng
Vàng võ quanh đây là nỗi nhớ
Cho tình ru lại cứ mênh mông .
.....Tphạm.....
MÊNH MÔNG SẦU NHỚ
Đôi ta tình có cũng như không
Thôi hết từ đây nghĩa vợ chồng
Những lúc bên nhau mùa nắng hạ
Bao lần kề cân lúc trời đông
Khi xưa gia cảnh sao đầm ấm
Ngày đó thương yêu quá mặn nồng
Dang dở khiến xui mình cách biệt
Trong lòng sầu nhớ mãi mênh mông
.....LEHONG.....
.
No comments:
Post a Comment