GÁNH NẶNG TRĂM NĂM
Khi cuộc đời là một chữ không
Thì môi sẽ nhạt má thôi hồng
Chênh vênh cuối phố cơn mưa hạ
Lẳng lặng đầu rừng ngọn gió đông
Nghe tối mưa rơi sầu chất ngất
Ngắm chiều nắng xế nhớ mênh mông
Đôi vai lữ thứ càng gầy guộc
Mà nợ trăm năm vẫn gánh gồng…!
.....dp.....
ĐÈ NÉN NIỀM ĐAU
Thương yêu cho lắm cũng bằng không
Lúc nhận trong tay cánh thiệp hồng
Em bỏ theo chồng về phía Bắc
Còn tôi đơn lẻ ở trời Đông
Tìm quên phải đến nơi heo hút
Lãng nhớ lui vào chốn quạnh mông
Cuộc sống tuy vô cùng vất vả
Khổ đau đè nén phải mình gồng
.....LEHONG.....
No comments:
Post a Comment