Thursday, January 7, 2010

CHUYỆN ĐỜI TÔI 33 (HẾT)

Gia đình tôi hiện đang cư ngụ tại thị trấn của một trong năm quận của thành phố New york nên việc sinh hoạt tương đối thoải mái. Các phương tiện giao thông công cộng đều đầy đủ, gồm có : Taxi, xe Bus hay xe lửa. Gần nhà thì có các supermarket bán đồ Mỹ lại còn thêm các cửa hàng Việt, miên, tàu bán các thức ăn Việt Nam

Bệnh viện, các trường trung, tiểu, đại học đều rất gần nhà. Nhất nhà thờ, chùa, các công viên đền sát bên. Những lúc mùa hè chúng tôi thường ra công viên để các cháu nhỏ vui chơi, còn người lớn thì giãi trí bằng cách chơi cờ, đánh lô tô. v........v...

Cộng đồng Miên, Tàu thường trước kia cư ngụ ở các tỉnh Sóc trăng và Chợ lớn nên phần đông họ đều hiểu ít nhiều tiếng Việt nên sinh hoạt cũng tương đối vui vẻ

Mặc dù hai vợ chồng tôi đều không có đi làm việc và tiền mướn nhà cũng khá cao nhưng nhờ các cháu đều ở chung nhà nên tụi nó phụ đóng tiền thêm nên đời sống tương đối ổn định. Thỉnh thoảng cũng để dành được chút ít tiền để về thăm quê hương

Đã có được ba con có gia đình thêm ba đứa cháu nhỏ. Các con sống hòa thuận dù dâu và rể ở chung nhà nhưng có lẻ vì chúng cùng trạc tuổi với nhau và đời sống nơi nầy không nặng mấy về vật chất nên không có điều gì chia rẻ nội bộ

Các cháu đối với cha mẹ cũng có lòng thành kính thỉnh thoảng cũng lái xe chở chúng tôi chơi nơi nầy nơi nọ : Đi tắm biển, đi thăm bà con hay đi phố Tàu. Những ngày lễ chúng cũng có chút quà biếu tặng cho Ba mẹ. Đời sống tạm được như vậy tôi cũng thấy mãn nguyện phần nào

Thật sự được đời sống như hôm nay tôi thành thật cảm ơn những người đã tái tạo cho tôi cuộc sống : Những vị bác sĩ, y tá vì lương tâm nghề nghiệp đã tận tình phục vụ chu đáo trong những lúc tôi bệnh hoạn, họ luôn vui vẽ phục vụ tận tình với chức năng của mình

Một người Nữ y tá vô danh đã xuất hiện trong giấc mộng khi tôi nằm ngủ và thấy hồn mình đã rời xác mà đi thì Người Y tá đó đã trấn tỉnh để hồn tôi hoàn lại xác. Người bảo tôi : Không được nãn lòng bỏ đi mà hảy mau tỉnh trở lại. Nếu không, lúc đó có thể hồn tôi không trở lại được

Người quan trọng nhất vẫn là ân nhân đã hiến gan, thận để tôi được tái sinh
Khi được thay xong tôi có hỏi Bác sĩ tên của ân nhân để được cảm ơn, nhưng Bác sĩ bảo là gia đình ân nhân không muốn ai nhắc lại sự việc không may của người nhà mình nên họ yêu cầu dấu tên. Sau đó tôi có viết thơ để nhờ bác sĩ chuyển đến họ

Mỗi năm cứ đến ngày phẩu thuật là tôi cũng tạm làm một cái giổ nhỏ để cảm ơn ân nhân mình và cầu cho linh hồn họ sớm siêu thăng. Thực phẩm cúng kiến là những thực phẩm mua tại các market Mỹ với một vài thực phẩm Á đông

Xin cảm ơn Trời Phật, Thiên chúa. Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp cho tôi có cuộc sống như ngày hôm nay

........Lehong .......

............THE END..........

No comments:

Post a Comment